Edit: Zi“Hồ điệp. đừng bỏ ta đi như vậy mà, chờ ta một chút, ô ô…”
“Hồ điệp…”
Ánh mắt mọi người lập tức tập trung trên người vừa tới kia, trên mặt họ lộ vẻ chán ghét, nhưng không ai dám nóira, thanh âm nói bậy bạ cũng thu hút sự chú ý của Quân Mộ Khuynh, đếnkhi nàng nhìn thấy người đối diện đang đi tới, trên mặt lộ ra mạt tươicười, nàng động.
Long Thiên nhìn thân ảnh của Quân MộKhuynh, trên mặt vẫn treo nụ cười quen thuộc, trong ánh mắt lại daođộng, ai nhìn vào cũng biết rõ ràng là hắn đang kích động và kinh ngạc.
“Lão sư.” Quân Mộ Khuynh đi đến trước mặt người mới tới, cung kính cúi người, nhẹ nhàng kêu một tiếng.
“Ha hả… Ngươi là ai? Ngươi là hồ điệpsao? Hồng sắc hồ điệp, hổ điệp màu đỏ, thật đẹp…” người mà Quân MộKhuynh vừa gọi là lão sư chính là Phong lão sư ở học viện này, ai cũngkhông biết tên thật của hắn, chỉ biết hắn cả ngày cả đêm khùng khùng lôi thôi trong học viện lắc lư, không ai nguyện ý bái ông ta làm thầy, bấtquá đó là chuyện của năm năm về trước.
Phong lão sư điên điên khùng khùng nóihai câu, xoay người về hướng vừa tới: “Hồng hồ điệp, hồ điệp màu đỏ, rất đẹp, rất dẹp, đừng đi nha, đừng đi nha…”
Quân Mộ Khuynh mỉm cười, đỏ đậm conngươi lóe ra tia quang mang, đi nhanh theo, mọi người cười chế nhạo nhìn bóng lưng Quân Mộ Khuynh ly khai, đều cảm thấy nàng rất buồn cười, đang yên đang lành lại đi chọn một người điên làm lão sư, hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-ngu-thu-su/3098871/quyen-2-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.