Edit: ZiLong Thiên từ lúc bắt đầu luôn nhìn Quân Mộ Khuynh, hắn rất tò mò, Quân Mộ Khuynh rốt cuộc có phải là Xích Quânhay không? Nếu nàng là XÍch Quân thì không phải nên sớm triệt chức củamình rồi hay sao? (Ở chương trước, Quân Mộ Khuynh đã nói nếu Long Thiênkhông nhận ra nàng thì sẽ không còn là lão sư của nàng nữa, mà cho tớigiờ Long Thiên vẫn chưa khẳng định được nàng có phải là Xích Quân haykhông). Nhưng tới bây giờ nàng vẫn chưa có mở miệng, nếu không phải làXích Quân, trên thế giới này liệu có hai người có thể giống nhau tới vậy sao?
Chỉ sợ Long Thiên dùng đầu ngón châncũng không nghĩ tới rằng, một khắc ngày hôm đó hắn đã bị mất chức rồi,bất quá người nào đó vẫn không nói cho hắn biết mà thôi. (Cái hôm Khuynh tỷ đi báo danh í.)
Long Thiên nhìn chằm chằm Quân MộKhuynh, thấy bộ dáng buồn chán của nàng, càng giống Xích Quân, Xích Quân cho tới giờ cũng chưa xuất hiện, chẳng lẽ nói nàng thật sự là XíchQuân? Đờ người một lúc, ánh mắt Long Thiên không biết nhìn thấy cái gì,lập tức liền trở nên hứng phấn.
“TIểu nha đầu kia chẳng lẽ phát hiệnđược chuyện gì thú vị?” Long Thiên thì thào tự nói, nếu không phải làtrận thi đấu lớn cần hắn chủ trì, hắn đã sớm chạy tới chỗ nàng.
Quân Mộ Khuynh người dựa vào cây đại thụ phía sau, nghĩ phải làm sao có thể phá vỡ kỷ lục một trăm mười một điểm của người kia, lại cảm giác được có đôi mắt đang nhìn mình, không cầntra cũng biết là ai, lão đầu kia,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-ngu-thu-su/3098857/quyen-2-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.