Chương trước
Chương sau

Lục soát linh hồn có thể nhìn thấy ký ức trong đầu người khác, đó chắc chắn là không thể làm giả được. Nhưng mà người bị soát linh hồn phải chịu thương tổn cực lớn về não bộ, nhẹ thì biến thành một cái não tàn, nặng thì linh hồn xuất khiếu mà chết. Chiêu này của Dung Cầm đúng là chặn mọi đường lui của bản thân!
Nhưng Dung Mị chính mình biết, nàng không hề giết những người đó, Dung Cầm lấy đâu ra tự tin buộc tội nàng?
Tây Hoa Hoàng đế tự mình động thủ, ký ức của Dung Cầm giống như màn hình chiếu trước mặt mọi người.
Xung quanh vang lên tiếng kinh hô xôn xao: "Nhìn, đó là Dung Mị và Dung Cầm phải không!"
"Hai người họ nói gì vậy?"
"Thật tàn nhẫn! Dung Mị thế nhưng giết chết tỷ tỷ ruột của mình, nếu không có tục mệnh đan thì Dung Cầm e là đã chết."
"Trời ạ! Nữ nhân cầm băng kiếm kia đó là Dung Mị? Nàng ta lợi hại vậy, nháy mắt hạ gục các trưởng lão của chúng ta!"
"Ta không nhìn lầm chứ, khuôn mặt này thật là Dung Mị không sai mà?"
Đám người vây xem tức khắc lùi ra sau, ánh mắt kinh ngạc nhìn Dung Mị, nữ nhân này không phải có yêu thuật gì chứ, thực lực vì sao đột nhiên tăng khủng bố?
Dung Mị nghe đến đoạn nữ tử cầm băng kiếm đã phần nào đoán được bọn họ hiểu nhầm. Bởi vì không có âm thanh nên chỉ dựa vào gương mặt mọi người đã nhận định Lam Vọng Nguyệt là Dung Mị, dù sao hai người giống nhau đến vậy!
Dung Mị thật là nói không rõ, ở đây ngoài nàng và Đế Liên Vận thì không ai biết sự tồn tại của Lam Vọng Nguyệt, nhưng Đế Liên Vận sẽ nói giúp nàng sao, ha hả. Huống hồ nàng cũng không muốn dẫn đến trên người mỹ nhân mẫu thân, một mình nàng chịu là đủ rồi!
"Tiện nhân! Ngươi không phải nhanh mồm nhanh miệng lắm sao? Không có phản bác chính là thừa nhận?" Dung Cầm cả người đã lâm vào trạng thái điên cuồng, xem ra là bị di chứng thứ nhất của lục soát hồn, thật sự điên rồi.
"Phải chết, phải chết... Ha ha, ngươi hãy chôn cùng với ta đi... Phốc!" Dung Cầm còn chưa nói xong liền phun một búng máu.
Thế nhưng nàng lại cười to: "Ngươi đau lòng nàng ta như vậy sao, ta chỉ mắng một câu liền động thủ, Dạ Mặc Thần ngươi thật nhẫn tâm!"
"Ta nguyền rủa ngươi, đời này kiếp này không có được tình yêu, ngươi và Dung Mị sẽ không có kết quả, vĩnh viễn không thể bên nhau!!" Dung Cầm độc ác nói.
"Ngươi tìm chết!" Khuôn mặt tuấn mỹ tràn ngập lệ khí, đời này Dạ Mặc Thần để ý nhất chính là Dung Mị, hắn không cho phép người khác nguyền rủa tình yêu của hắn và Mị Nhi!
Dạ Mặc Thần trong cơn giận dữ đánh chết Dung Cầm, lần này là triệt triệt để để hồn phi phách tán, có thể thấy hắn có bao nhiêu tức giận.
"Đứng lại! Minh Vương rời đi thì được, nhưng nữ nhân này phải ở lại!" Tây Hoa Hoàng đế nhìn thấy hai người không coi ai ra gì bỏ đi, trầm giọng quát.
"Thượng Quan huynh cũng không cần quá đáng."
"Dạ Uyên, xem chuyện tốt con trai ngươi làm này. Đường đường quang minh... Minh Vương thế nhưng coi thường pháp tắc bao che cho tội phạm giết người!"
Đông Nguyệt Hoàng chậm rãi bước tới: "Không nhọc Thượng Quan huynh quan tâm, đường đường Minh Vương cũng chưa đến nỗi nữ nhân của mình cũng không bảo vệ được."
"Ngươi!"
"Thay vì chuyện này, ta thấy ngươi nên lo lắng một chút chuyện khác. Ví dụ như... Thiên Ma xuất thế chẳng hạn."
"Ngươi nói cái gì?!!!" Tây Hoa Hoàng đế sắc mặt xanh mét, "Chuyện này là thật?"
Đông Nguyệt Hoàng: "Lão tổ tông nhà ta cũng quay về rồi, còn có thể giả?"
Tây Hoa Hoàng đế lần này thật sự hoảng, vội vàng dẹp đường về kinh thành. Thiên Ma xuất thế, đó là thiên hạ đại loạn, hắn nào có còn tâm tình quan tâm đến một cái nữ nhi đã chết đi.
Đông Nguyệt Hoàng đã đến, các tông phái sôi nổi thối lui, rõ ràng hận chết Dung Mị nhưng không thể làm gì khác.
Đông Nguyệt Hoàng thấy vậy lại một trận đau đầu, thời điểm đi ngang qua người Dung Mị, hắn nhỏ giọng nói: "Thời gian này ngươi cũng đừng ra ngoài, tránh gây thêm phiền phức cho Mặc Thần."
Dung Mị cúi đầu, nàng, là phiền phức của hắn sao?
...----------------...
Ma đô.
Trong phòng, nam tử áo xám ngồi ở mép giường, trên mặt đã đeo một tấm mặt nạ quỷ, hắn nhu tình mà nhìn nữ tử đang hôn mê, mười sáu năm, bọn họ rốt cuộc gặp lại.
"Nếu lúc đó ta khắng khăng muốn Mị Nhi trở về thì đã không... đôi mắt con bé..." Tử Huyền lắc đầu thở dài, sớm tại khi Dung Mị xảy ra chuyện Tiểu Bạch đã liên hệ với hắn, chỉ tiếc lúc đó hắn cũng vừa về đến ma đô, muốn quay lại là không thể nào.
Bỗng mặt đất run lên nhè nhẹ, một cổ uy áp một thoáng ập lại đây.
"Bệ hạ, khí tức này sao lại giống Thiên Ma như vậy!?" Một lão giả tóc hoa râm hớt hải bước vào.
Tử Huyền đứng dậy, vẻ mặt nghiêm túc: "Cùng ta đến Cấm Uyên vực."
"Không cần nữa, bản tôn đã tới rồi đây." Bầu trời truyền đến tiếng vang thật lớn.
Tử Huyền lăng không mà đứng, thân hình đỉnh thiên lập địa, không chút nào biến đổi.
"Ngươi thế nhưng thoát ra? Đông Nguyệt Thái Thượng Hoàng đâu?"
"Ngươi cái đồ tiểu nhân gian xảo, ăn cây táo rào cây sung! Dám hợp mưu với lũ tu tiên giả vây nhốt bản tôn, không sợ không có bảm tôn, đám người kia nhân cơ hội san bằng ma giới?!" Thiên Ma chỉ ngưng tụ thành một bóng dáng bởi vì nó không có thật thể.
Tử Huyền không thèm để ý phiết môi: "Nói giống như có ngươi thì ngươi sẽ bảo vệ an nguy của ma giới vậy. Ma tộc đã khác trước rồi, ngươi đã không còn ý nghĩa tồn tại."
Thiên Ma- "sinh vật" đầu tiên có hắc ám nguyên tố, trường tồn từ thượng cổ chí kim. Trước đây ma tu vẫn còn phân tán lẻ tẻ, chịu vô số tu tiên giả truy sát, Thiên Ma có thể uy hiếp toàn bộ giới tu tiên giả, vì vậy được ma tộc lấy lễ mà kính như thần bảo hộ. Nhưng đó là đối với bên ngoài thôi, thực tế ma tộc trước kia chính là tà đạo, thế giới cá lớn nuốt cá bé tàn nhẫn huyết tinh, đồng đạo cũng không chút do dự giết hại lẫn nhau, Thiên Ma cũng là ác mộng của vô số ma tu, ma giới lúc đó chính là hỗn loạn như vậy.
Nhiều năm trước, Tử Huyền cùng với những người khác đạt thành hiệp nghị hợp sức đánh nhốt Thiên Ma, sau đó thu phục ma giới, lập nên ma đô, ma thành, trở thành Ma Hoàng.
Đến hôm nay, Thiên Ma thoát ra.
"Tử Huyền, bản tôn muốn giết chết ngươi, băm thây vạn đoạn nuốt vào trong bụng!" Thiên Ma phẫn nộ gào thét.
"Hừ, vẫn là thô bạo như vậy, ghê tởm." Tử Huyền chán ghét híp mắt, cao giọng quát: "Kết trận!"
Keng keng---
Dưới chân không biết từ khi nào xuất hiện một trận đồ thật lớn đem Thiên Ma vây ở trong, các vị trưởng lão thành lập trận, đánh nó không kịp trở tay.
Thiên Ma: "Đây là... Càn Khôn xích?!!"
"Phải đó." Tử Huyền đã sớm đoán được sẽ có ngày Thiên Ma thoát ra, hiển nhiên có chuẩn bị trước.
Hắn tâm tư thâm trầm, đem mọi thứ tính đến từng li từng tí, một nam tử vừa cường đại vừa tâm cơ, bảo sao có thể một mình chống đỡ cả ma giới!
"Bệ hạ, xin hãy nhân lúc này giết chết Thiên Ma!" Vị trưởng lão lúc trước chạy vào phòng nói.
Tử Huyền dự tính cũng là như vậy, chẳng qua... Nha, hắn còn đang lo không có cách chữa trị cho nữ nhi thân ái đâu, này không phải đưa đến cửa? Xem ra cần liên lạc với Tiểu Bạch một phen.
"Kế hoạch có chút thay đổi, các vị trưởng lão tận lực giam cầm hắn vào cấm địa là được."
Các trưởng lão sửng sốt nhưng vẫn làm theo.
Thiên Ma thoáng nhìn cặp mắt hồ ly gian xảo tràn đầy tính kế, khoé mắt co giật. Một lần trước thấy Tử Huyền như vậy đó chính là lúc hắn cười ngâm ngâm đem chính mình đánh nhốt vào Cấm Uyên vực, lúc này đây hắn lại tính kế cái gì!!?
Thiên Ma: Đột nhiên có cảm giác chính mình sẽ chết thực thảm là chuyện thế nào??
...
Cùng lúc đó, Tiểu Bạch cũng truyền lời của Tử Huyền đến cho Dung Mị---
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.