Chương trước
Chương sau
"Đội trưởng, tới, đại khái có 500 người, mang theo vũ khí, bọn họ đã tiến vào phạm vi của tiểu đội hai." Điều tra viên tiểu đội một vừa từ phía trước trở về, báo cáo.
Lôi gật đầu một cái tỏ vẻ đã biết, sau đó giơ tay lên làm mấy cái thủ thế, tiếp theo nhanh chóng ẩn nấp trên cây. Những người khác cũng đều mặt áo xanh do Dung Mị thiết kế, thích hợp với rừng cây, bọn họ nằm yên không nhúc nhích trong bụi cỏ, cảnh giác chú ý tình huống xung quanh.
Không bao lâu sau, phía trước truyền đến tiếng đánh nhau "rầm rầm---", tiếng kêu kinh hãi thảm thiết của một đám người. Tiếp theo đó là tiếng bước chân chạy về phía này.
Một đám người xuất hiện, sau khi chạm trán tiểu đội hai, bọn họ chỉ còn dư lại hơn hai trăm người, hơn nữa thân hình đều chật vật bất kham.
Lôi vô thức từ trên cây nhảy xuống, phát ra thỉ thế tiến công. Mọi người ẩn nấp xung quanh theo lệnh bắt đầu hành động.
Chỉ thấy "soạt" một tiếng, một người lại một người đứng ở ngoài rìa phía sau lần lượt ngã xuống, mà những người đi đằng trước hoàn toàn không phát giác chút nào. Đợi đến khi bọn họ phát hiện bất thường thì quân số chỉ còn khoảng một trăm năm mươi người.
Đám người bắt đầu cảm thấy tay chân luống cuống, không thể hiểu được đột nhiên lại chết đi nhiều người như vậy. Xem ra bọn họ gặp phải sát thủ ẩn nấp trong tối mai phục.
"Mọi người mau vây thành một vòng tròn." Một người trong đội ngũ hô to, nhưng không đợi hắn nói xong liền ngã xuống, trên cổ để lại một đường máu.
"A!"
Những người khác cũng làm theo, nhưng không có tác dụng, như cũ chỉ cần một bóng đen xẹt qua là lại có người ngã xuống, trên cổ xuất hiện vết dao. Âm thanh hoảng sợ vang vọng mãi cho đến khi toàn quân bị diệt.
Tiểu đội một ẩn nấp các nơi lúc này mới tập hợp cùng nhau.
"Phù---"
"Thiên a, quá kích thích!"
"Chúng ta thế nhưng không mất một người nào là có thể đem địch nhân toàn quân tiêu diệt, quá thần kì!"
"Không sai, loại cảm giác đơn phương hành hạ kẻ địch đến chết thật là quá sung sướng!" Một ma tu hưng phấn nói, trong mắt còn mang theo một tia chưa đã thèm.
Dạ Mặc Phong vẫn luôn ẩn nấp nhìn bọn họ tác chiến, quả thật xem đến tâm ngứa a! Hắn rất muốn cùng tiểu đội một tác chiến, nhưng là hắn không có tham gia quá trình huấn luyện của Dung Mị, tiến lên chắc chắn sẽ liên lụy bọn họ.
"Tập hợp, trở về." Lôi trầm ổn hô, ngoài mặt là vậy, nhưng trong lòng thực chất là hưng phấn và vui sướng.
...----------------...
Dung Mị tu luyện, lúc nàng mở mắt thì nhìn thấy đội ngũ đã trở về. Lôi quỳ một gối, vẻ mặt cung kính cúi đầu trước nàng: "Thủ lĩnh, chúng ta may mắn không làm nhục mệnh!"
Từ khi nào, đám người đã đổi cách xưng hô, gọi Lôi là đội trưởng, mà thủ lĩnh trong lòng bọn họ, chính là Dung Mị!
Mười ngày qua, không có lúc nào là không thức khuya dậy sớm, tập đủ khổ luyện, hơn nữa có một vài bài tập rất kỳ quái, bọn họ cũng từng chán nản nghi ngờ, nhưng cuối cùng vẫn là cắn răng kiên trì qua. Sau này phát hiện, thủ lĩnh thật ra rất tốt, mặc dù huấn luyện rất khổ nhưng nàng lại chuẩn bị rất nhiều thảo dược, đan dược cho bọn họ dùng, hiệu quả mắt thường có thể nhìn thấy.
Không thể không nói, thành tích ngày hôm nay đều là nhờ Dung Mị!
Lôi khẽ ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt như tinh quang lộng lẫy, còn kèm theo một cảm xúc lạ lẫm thoáng qua. Hắn đã đúng, đúng khi lựa chọn đi theo thiếu nữ xa lạ này, đúng khi tin tưởng nàng.
Dung Mị cười cười: "Đừng có lúc nào cũng nghiêm túc như vậy. Đứng lên đi."
Mười này qua nàng thật sự là có chút gấp gáp, còn hơi vô lý, đưa ra yêu cầu khắc nghiệt không một lời giải thích, bởi vì không thể giải thích được a. Phương pháp huấn luyện bộ đội đặc chủng hiện đại, nói kiểu gì? Nhưng nhóm chưa đầy trăm người này lại có thể kiên trì đến cùng, không có nghi ngờ quyết định của nàng, thật tốt.
Lôi đứng dậy, Dạ Mặc Phong cảm thấy thật khó tin nói: "Mị Nhi, ngươi cũng không khỏi quá thần! Không đi làm đại tướng quân gì đó thì thật lãng phí."
Dung Mị lắc đầu cười. Mặc dù tự nhận chính mình có công lao rất lớn, nhưng mà chủ yếu vẫn do bọn họ. Ma tu vốn là thuộc tính hắc ám, hơn nữa bọn họ theo Lôi, đều là thích khách sát thủ, nền tảng như vậy, đánh phục kích là vô cùng thích hợp. Nếu là một đội quân bình thường chưa chắc đã tạo nên hiệu quả thế này...
Dung Mị khẽ nắm chặt bàn tay, không biết đang nghĩ gì...
...----------------...
"Ngươi nói cái gì!? Ba ngày liên tiếp toàn bộ bị diệt? Nói đùa cái gì vậy!"
Giang Hàn nổi trần lôi đình. Đám người Hắc Điện vẻn vẹn có một trăm, sao có thể đánh bại quân số gấp năm lần bọn họ chứ? Có cổ quái!
Tên lính bẩm báo run rẩy quỳ trên đất, bỗng nghe thấy Giang Hàn ra lệnh:
"Trừ quân lính thủ thành, còn lại đều tập hợp, đi theo bổn thành chủ vào U Sơn diệt phản loạn!"
...----------------...
"Báo--- Giang Hàn đích thân dẫn binh đến đây rồi!"
Mọi người đang nghỉ ngơi sắc mặt tức khắc nghiêm trọng, theo bản năng nhìn về phía Dung Mị.
Dung Mị bình tĩnh hỏi lại: "Có bao nhiêu người?"
"Trừ quân thủ thành, có... bảy nghìn người..."
"!!!" Bảy nghìn! Mọi người sửng sốt.
"A... Giang Hàn quả nhiên chó cùng giựt dậu, tức giận rồi sao." Dung Mị lại giống như đã đoán trước chuyện này.
Lôi nhìn thần thái tự tin của nàng, biết được nàng nhất định có cách. Quả nhiên, Dung Mị nói:
"Chuyển sang kế hoạch B!"
Mọi người hai mặt nhìn nhau. Kế hoạch B gì??
Dung Mị: "Địch quá đông, dựa vào sức của chúng ta thì không có cửa thắng. Nhưng đây là đâu?"
Phượng Miên Miên: "U Sơn? Ý ngươi là... Mấy thứ đó?"
Dung Mị gật đầu: "Không sai."
Phượng Miên Miên: "Giao cho ta."
Dung Mị nhìn qua Mục Thiếu Trì: "Chỉ có thể phiền ngươi bảo vệ Tiểu Mạch và Tĩnh Hàm."
"Được." Dung Mị đã mở miệng, hắn tự nhiên sẽ không từ chối. Trên thực tế, hắn thực sự muốn giúp nàng, nhưng mà không thể, vì vậy chỉ có thể ở ngoài cuộc bảo vệ thật tốt người mà nàng muốn bảo vệ.
...
Lúc Giang Hàn dẫn theo người tìm tới nơi bọn họ cắm trại thì chỉ thấy Dung Mị và Dung Kỳ hai người.
"Giang thành chủ, đã lâu không gặp." Dung Mị nhếch môi, tươi cười thiếu đánh cực kỳ.
"Dung Mị!" Giang Hàn nhớ tới mười ngày trước chính mình thế nhưng bại cho nàng, hơn nữa ba lần cử người vào rừng đều một đi không trở lại, xem ra đều là nha đầu này giở trò quỷ.
"Giang thành chủ thật là coi trọng chúng ta, mang hẳn bảy ngàn người vào U Sơn, không sợ Nam Cảnh Thành biết được động tĩnh sẽ nhân cơ hội đánh vào sao?"
"Hừ! Vì vậy phải đánh nhanh thắng nhanh!" Giang Hàn lạnh giọng nói với những người phía sau: "Truy theo đám người Hắc Điện, giết không tha!"
"Tuân lệnh!"
Dung Mị nhìn theo bọn họ rời đi, mong là bên phía Miên Miên không có việc gì.
Giang Hàn vận khởi ma khí, một mảng khí đen vùn vụt bay ra, "Nha đầu thúi, nhìn cái gì đâu!"
Vù!
Dung Kỳ ở một bên tức khắc động, kiếm mang theo hàn quang ra khỏi vỏ, chặn ngang công kích.
"Ngươi!" Giang Hàn hơi kinh ngạc, "Chẳng lẽ chính là Minh Vương Đông Nguyệt Quốc?"
Thật sự là Dung Kỳ quá kiệm lời, ít có cảm giác tồn tại, Giang Hàn cũng không mấy chú ý nam tử này, thấy hắn hai mươi tuổi Nguyên Anh cảnh nên liên tưởng tới Dạ Mặc Thần.
Dung Mị không hề che dấu vận khởi ma khí, hắc ám tứ phía, Cổ Linh kiếm nắm trên tay.
"Xin trân trọng giới thiệu, đây là ca ca của bổn cô nương, Dung Kỳ. Ngươi nên nhớ kỹ, bởi vì hôm nay người giết ngươi là hai chúng ta!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.