Chương trước
Chương sau
Dạ Mặc Thành: "Hoàng thúc đừng làm khó chúng ta nữa, đem phấn dẫn thú để dụ vài con yêu thú thì có gì sai? Nhiệm vụ khảo hạch là săn giết yêu thú mà, đương nhiên phải thông minh chút."
Lục Nhiễm thấy có người giúp mình giải vây càng thêm tự tin, "Đúng vậy, chỉ trách Dạ thế tử xui xẻo, tự mình dính phải bột phấn, liên quan gì đến bọn ta!"
"Ngươi... Các ngươi..." Bình Thân Vương tức giận thở phì phò đến rung cả râu. Hai bên càng cãi chỉ càng thêm rối, thù oán này chắc chắn kết rồi! Bình Vương phủ và Thành vương phủ trở mặt, mục đích của Dung Mị đã đạt tới.
Không sai, ngay từ đầu nàng không một kiếm giết Dạ Kim Tài mà dùng phấn dẫn thú chính là vì kết quả này đây. Vừa giết được người, vừa cho Thành Vương cõng nồi oan uổng, lại có thể phủi sạch sẽ bản thân, hoàn toàn đứng ngoài cuộc xem chó cắn chó.
Đây là hậu quả cho việc dám ám toán nàng!
Kéo dài một hồi, Dạ Mặc Thần từ lâu đã không kiên nhẫn, nếu không phải sợ phá hỏng kế hoạch của Dung Mị, hắn đã sớm giải quyết chuyện này.
"Thập Tam!"
"Dạ có!" Dạ Lưu Vân lập tức nghiêm chỉnh đứng thẳng, chỉ thiếu đưa tay lên chào. Nàng trong lòng khẩn trương đến phát khóc, nhiều người như vậy, vì sao lại kêu mỗi mình nàng hu hu hu...
Dạ Mặc Thần ánh mắt thâm thúy liếc nàng một cái: "Ngươi nói đi."
Dạ Lưu Vân nháy mắt như rơi xuống vực sâu: "Không... Ta... Chúng ta nói đều là sự thật!"
Nàng thậm chí không dám đối diện ánh mắt hắn, môi giật giật muốn lặp lại khẳng định một lần, nhưng... Đối diện cặp mắt sắc bén như lưỡi dao, hung ác nguy hiểm, phảng phất chỉ cần nàng nói sai một chút liền sẽ chết... chết...
Nàng không muốn chết!
"Ta nói, ta nói! Là Ngũ ca và Lục Nhiễm! Bọn họ đem theo phấn dẫn thú là vì muốn hãm hại Dung Mị và Mục Thiếu Trì hu oaa---" Nói xong, Dạ Lưu Vân oa một tiếng, ôm mặt khóc lóc bỏ chạy.
Lục Nhiễm cả người đều ngây ngốc! Dạ Lưu Vân thế nhưng thừa nhận, con nhỏ ngu xuẩn này thế nhưng thừa nhận?! Nàng có biết hậu quả sau khi thừa nhận là gì hay không!
Nhưng mà, khi nàng đối diện tầm mắt của Dạ Mặc Thần---
"Oaaa---"
Giây tiếp theo, Lục Nhiễm liền đẩy Dạ Mặc Thành ra, chạy theo phía sau Dạ Lưu Vân. Nàng rốt cuộc hiểu vì sao Dạ Lưu Vân thừa nhận! Thật đáng sợ hu hu hu...
Thành vương điện hạ bị bán đứng lúc này: "...."
Mọi người: "...."
Dung Mị: "...." Có phải hơi quá khoa trương không? Nam nhân này làm gì đáng sợ như vậy?
Dạ Mặc Thần: "Chân tướng đã rõ, nhờ thân vương báo lại cho hoàng thượng xử lý, bổn vương đi trước!" Mục đích chuyến này là điều tra thú triều, tất nhiên là phải làm xong.
Dung Mị: "Vương gia, từ từ, chờ ta đi với a!" Nàng cũng rất tò mò thứ sức mạnh có thể khiến Tiểu Linh hoảng sợ, nó rất có thể là nguyên nhân gây ra thú triều.
Một đám người lục tục đi theo sau, Dung Cầm, Tiểu Mạch, Mục Thiếu Trì, Phượng Miên Miên... đều đuổi theo.
"Vương gia?"
"Minh Vương điện hạ?"
"Dạ Mặc Thần? Sao lại không để ý tới ta?"
Dạ Mặc Thần bắt chéo tay đi phía trước, cố tình không nói chuyện với Dung Mị, người ta thường nói tâm tư của nữ nhân như kim đáy bể, nhưng Dung Mị lại cảm thấy câu này thật thích hợp cho Dạ Mặc Thần.
"Vương gia, tối qua ngươi..."
"Tối qua bổn vương ở vương phủ!" Dạ Mặc Thần trả lời trong tích tắc, "Có Dạ Nhất làm chứng!"
Dạ Nhất: "...." Liên quan gì đến ta.
Dung Mị cười, đôi mắt cong thành trăng non: "Vương gia, ngươi nói gì vậy, ta chỉ muốn hỏi..." Nàng nhón chân kề sát tai hắn, "Ta muốn hỏi, tối qua ngài ngủ có ngon hay không thôi."
Dạ Mặc Thần cả người giống như bị đóng băng! Tối qua, nói thế nào đây.... Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực nhưng chỉ có thể ngắm mà không thể ăn, tuyệt đối không tính là vui vẻ!
Nha đầu này đang cố ý! Nghĩ vậy, Dạ Mặc Thần cất buớc càng nhanh, Dung Mị phía sau ha ha cười. Hiện tại nàng xem ra đã biết, Minh Vương điện hạ còn có thuộc tính ngạo kiều! Nam nhân khẩu thị tâm phi này, hừ hừ~
Từ giờ nên gọi hắn là Dạ Ngạo Kiều cho rồi!
Cổ Linh kiếm: "Ngươi gọi vậy, nam nhân kia sẽ một chưởng chụp bay ngươi luôn tin không?'
Dung Mị: "Có lý, vậy đổi một cái."
"Theo logic đặt tên trước đây, ngươi chắc chắn sẽ gọi hắn là Dạ Tiểu Thần." Cổ Linh kiếm tỏ vẻ đã quá quen thuộc.
Dung Mị quả nhiên cứng họng, nhưng mà nàng rất sĩ diện nói: "Ai bảo thế? Thật ra ta nghĩ ra tên là..." Nàng đôi mắt xoay chuyển một vòng, bỗng nhiên chợt lóe: "Dạ Tiểu Cửu! Tên đẹp không?"
Cổ Linh kiếm vô ngữ nhìn trời, thương hại cho chỉ số đặt tên của nàng ba giây, rốt cuộc kiếp trước môn ngữ văn của Tiểu Mị Nhi là ai dạy a? Thầy giáo thể dục sao?
--------------------------------
Mặt đất nằm ngổn ngang thi thế yêu thú, Dung Kỳ một kiếm chém đôi giữa trán của một con hổ, nhìn thấy một sợi khí tức màu đen tím nhanh chóng thoát ra, bốc hơi vào không khí. Dung Kỳ nhíu mày.
Lãnh Tuyết tiên tử dạo một vòng xung quanh: "Hơi thở tử vong quá nồng đậm, chẳng lẽ là ma khí?" Khuôn mặt nàng biến sắc: "Thế nhưng có ma tu đột nhập vào kỳ khảo hạch!?"
"Đây không phải ma khí!"
"Không phải ma khí!"
Dung Kỳ khẳng định nói, cùng lúc đó, một giọng nam đồng thanh điệu lạnh nhạt cũng vang lên. Lãnh Tuyết tiên tử quay đầu thì thấy Dạ Mặc Thần dẫn đầu đoàn người đi tới.
"Minh Vương điện hạ và Dung Kỳ đồng học, mặc dù các ngươi thiên phú cao, nhưng rốt cuộc chưa trải sự đời, cỗ khí tức này quá mức tà ác, chui vào não bộ làm yêu thú phát cuồng tạo thành thú triều."
"Trong tất cả các hệ linh căn, e là chỉ có hắc ám nguyên tố mới mang sự đặc điểm này!"
Dung Kỳ và Dạ Mặc Thần liếc nhau, đều thấy được không tán đồng trong mắt đối phương, nhưng ngoài hắc ám và ma khí, không có lời giải thích nào khác cho chuyện này, vì vậy bọn họ im lặng.
Lãnh Tuyết tiên tử tức giận phất tay áo, cây cối gần đó ầm ầm đổ xuống, "Đáng giận! Đám ma tu thế nhưng dám làm càn ở Thánh Viện! Không biết là trộm lẻn vào, hay là trà trộn trong đám tân sinh đây!"
"Lần này tân sinh tổn thất hơn trăm người, rõ ràng là âm mưu của ma tộc muốn diệt trừ nhân tài tương lai của nước ta!"
Dung Mị âm thầm lắc đầu, chắc chắn không phải ma tu, nếu chỉ là ma khí hắc ám, Tiểu Linh sẽ không sợ hãi đến vậy. Mục Thiếu Trì bên cạnh nàng thì không quan tâm lắm bĩu môi, hắn thì sao cũng được, từ nhỏ hắn đã sống giữa nơi giao thoa hai thế giới rồi, ngược lại cảm thấy tu ma hay tu tiên đều là con người như nhau thôi.
Tiểu Mạch một bộ ngốc ngốc không hiểu lắm. Phượng Miên Miên mặt tối sầm, tay ngọc hơi nắm chặt, trong mắt có dị quang lưu động...
Dung Cầm: "Sư phụ bớt giận, chúng ta sẽ lập tức rà soát khu rừng một lần, nếu phát hiện người trong tà đạo, giết không tha!"
Tối ngày hôm đó.
Phạch phạch phạch---
Từ sườn núi Bắc Lâm, một con bồ câu âm thầm tung cánh bay đi, dễ dàng xuyên qua kết giới. Không ai có thể ngờ tới, có người sẽ còn dùng phương thức nguyên thủy thế này để đưa tin.
Ma Đô.
"Bẩm Ma Hoàng bệ hạ, người đó gửi tin."
Dưới tấm mặt nạ, Ma Hoàng nhíu mày: "Không phải đã dặn ít liên lạc rồi sao? Khảo hạch mới mấy ngày mà đã gửi tin?"
"Tin khẩn thưa Ma Hoàng, ngài đọc là sẽ biết!"
Ma Hoàng cầm lấy thư, quét mắt một cái, lá thư trên tay lập tức biến thành tro bụi, áp suất trong điện cũng ngày càng thấp, "Thế nhưng có người lấy ma tộc ta làm bia chắn?"
Không lẽ, là thứ đó?!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.