Ngoài cửa. Lương ma ma và Dạ Nhất đứng nép mình trong góc sân. Dạ Nhất cả người đều run run:"Lương... Lương ma ma, ngươi nghe thấy không?" Lương ma ma:"...." Dạ Nhất vẫn lo chính mình độc thoại:"Có tiếng nước nha! Là tiếng người rớt xuống nước!" Lương ma ma bình tĩnh đáp:"Sau đó...?" "Sau đó, tất nhiên là... hắc hắc~ Ngươi nói xem, liệu vương gia có làm gì Mị cô nương không?" Lương ma ma trợn mắt nhìn trời:"Ngươi nghĩ nhiều....." Thật sự! Nàng theo Dạ Mặc Thần từ nhỏ đến lớn, tuyệt đối không trông mong vị vương gia này sẽ đột nhiên 'thông suốt'. Dạ Nhất, ngươi đã quá coi trọng vương gia nhà chúng ta rồi. Đúng lúc này, có người mở cửa bước ra--- Dạ Mặc Thần vì mặc quần áo quá gấp nên không được chỉnh tề, đặc biệt trên môi còn hơi đỏ lên, giống như tỳ vết trên khuôn mặt hoàn mỹ của hắn, phá lệ bắt mắt! Giờ phút này Minh Vương điện hạ chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, chỉ là nghĩ tới nha đầu trong kia một thân quần áo ướt đẫm liền dừng bước. Hắn quay đầu phân phó Lương ma ma: "Chuẩn bị cho nàng một bộ quần áo." Dứt lời không đợi Lương ma ma lên tiếng liền bỏ đi mất. Dạ Nhất trừng lớn đôi mắt, Lương ma ma cũng mở to hai mắt! Hai người liếc nhau:"!!!!" Y phục không chỉnh tề, dấu vết trên môi, quan trọng nhất là! Quần, áo, cho, Mị, cô, nương! Lương ma ma quả thực không tin! Minh Vương điện hạ ngạo kiều nhà mình làm sao có thể chủ động, thật sự tiến bộ mau như vậy sao?? Sau khi khiếp sợ qua đi, Dạ Nhất tươi cười xán lạn:"Nhìn đi, nhìn đi! Ta đã nói mà! Vương gia nhà chúng ta cuối cùng cũng gần nữ sắc, nếu lão thái hậu biết chuyện này nhất định sẽ vui đến phát khóc!" Lương ma ma vẫn còn ngây ngốc không tin tưởng:"...." Dạ Nhất kích động che miệng nói:"Vương gia nhà chúng ta lợi hại như vậy, có khi nào một kích liền trúng?" Lương ma ma:"...." Dạ Nhất càng nghĩ càng hăng:"Trời ạ! Thế thì không phải năm sau là chúng ta sẽ có tiểu điện hạ rồi sao? Ôi má ơi!" Lương ma ma:"...." Đi..... lấy quần áo cho Mị cô nương trước đã..... "Cô nương, ta đem quần áo đến cho ngươi này." Lương ma ma đi một vòng rồi trở lại. Bên trong truyền ra tiếng của Dung Mị: "Không, không cần đem vào. Ma ma cứ để ở cửa, ta tự ra lấy!" Lương ma ma:"!!!" Không cho nàng vào là vì trên người có cái gì không muốn để nàng nhìn thấy sao!? Chẳng lẽ thật sự bị tiểu tử Dạ Nhất nói trúng rồi!?? Nội tâm của Lương ma ma đã sắp hỏng mất! Không được, chuyện này là đại sự, nhất định phải đi hỏi vương gia cho rõ ràng! Lương ma ma là người đã trải sự đời, không có đoán mò lung tung như Dạ Nhất, nàng nhanh chân đuổi theo Dạ Mặc Thần! Trong phòng--- Dung Mị nghe tiếng bước chân bọn họ rời đi liền thở phào nhẹ nhõm một hơi. Chỉ cần có người ở đây là sẽ nhìn thấy bộ dáng của Dung Mị lúc này, toàn thân tản ra ma khí, khoé mắt cũng nhuộm màu đen tuyền, trên trán có ấn ký màu đen giống như hình ngọn lửa! Y hệt như lúc ở rừng cây một tháng trước! Hắc ám nguyên tố, tái hiện! Dung Mị rõ ràng cảm giác được, hắc ám nguyên tố mang lại cho nàng sức mạnh và lực lượng rất lớn, tu vi theo đó dao động, một đường xông tới Trúc Cơ sơ kỳ đỉnh phong! Khuôn mặt khuynh thành tràn đầy mê mang không thể tin nổi! Lần trước thăng cấp cứ tưởng là do trùng hợp, nhưng lúc này đây hắc ám nguyên tố đã hoàn toàn lộ nguyên hình, muốn phủ nhận cũng không được! Nàng thế nhưng.... Hôn Dạ Mặc Thần một cái liền có thể tấn cấp?! Đây là cái logic gì??! Vậy chẳng khác nào nói cho nàng, lúc ở hiện đại khổ công tu luyện, kỳ thật còn không bằng mỗi ngày ôm Dạ Mặc Thần gặm một cái!? Thiên đạo ở đâu a! Trong lòng Dung Mị tức giận đến hộc máu tam thăng! Nàng, muốn, chửi, tục!!! Nhưng ngay sau đó nàng liền bình tĩnh phân tích tình huống. Sở dĩ có thể tiến cấp là nhờ hắc ám nguyên tố đột nhiên bùng nổ. Cái hắc ám nguyên tố này ở trong cơ thể nàng vô cùng thần bí, nàng cũng không thể nào khống chế nó được, nó vốn ẩn nấp rất kĩ nhưng vì sao lại bị kích phát? Hôn? Dạ Mặc Thần? Có liên quan đến hắn? Dung Mị nghĩ nghĩ, nhưng nghĩ tới đó thì không có manh mối gì nữa, điều này làm nàng không khỏi buồn phiền. Xem ra mấu chốt là do nam nhân kia, nàng nên bắt đầu điều tra từ trên người hắn mới được! Nửa canh giờ sau, linh khí đen tuyền lại rút vào đan điền, biến mất vô tung như lúc nó xuất hiện, ngoại hình của Dung Mị cũng trở về như cũ. Lúc này nàng mới dám bước ra khỏi phòng tắm--- "Mị cô nương!" Dung Mị quay đầu:"Dạ Nhất?" Không phải hắn nên đi theo Dạ Mặc Thần ư? Sao lại ở đây? Dạ Nhất biết nàng nghi hoặc, "Cô nương, ngươi có thư mời đi đấu giá hội từ chợ đen." Dung Mị nhận lấy thiếp mời:"Đấu giá? Chợ đen? Sao lại gửi cho ta?" Nàng không có qua lại gì với chợ đen hết mà? Dạ Nhất cười nói:"Cô nương quên rồi sao? Ngươi hiện tại chính là chủ nhân sòng bạc lớn nhất kinh thành, không mời ngươi thì mời ai?" "A~ Là vậy sao~" Suýt nữa liền quên mất chuyện này. Dung Mị nói tiếng cảm ơn sau đó trở về phòng. Nàng mở thiệp mời ra xem, thời gian là ba ngày sau. Từ giờ đến đó nàng phải ghé sòng bạc mới được, gom tiền để lỡ đấu giá hội có gì muốn mua. Dù sao cũng là buổi đấu giá lớn nửa năm mới có một lần, chắc chắn sẽ có không ít bảo bối!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]