Sau khi tống hết mấy người không liên quan đi, trên thuyền thật sự chỉ còn có hai người.
Trong phòng.
Dạ Mặc Thần ngạo kiều quay mặc qua chỗ khác, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, nhưng rõ ràng là không phải đang xem phong cảnh.
Dung Mị cảm thấy không thể hiểu nổi, vừa rồi còn lôi lôi kéo kéo nàng, hiện giờ lại xem nàng như vô hình, thật ngượng ngùng a.
Tên này lại bị làm sao nữa vậy?
Có điều, nghĩ tới mảnh bản đồ trong tay hắn... Thôi kệ, túng thì túng! Đại nữ tử, co được dãn dược!
Dung Mị bưng cả cái ghế nhích lại gần Dạ Mặc Thần một chút lại một chút, hắn vẫn không để ý tới nàng.
"Minh Vương điện hạ..." Ngón tay nhỏ trắng tuyết chọt chọt eo nam tử...
Dạ Mặc Thần một trận rùng mình, hung dữ quay đầu:"Làm gì!"
"Hắc hắc~" Cuối cùng cũng chịu nói chuyện sao.
"Cái kia... Cái gì...." Dung Mị ngượng ngùng nói, "Vương gia, mảnh vải ở thư phòng lúc trước... đối với ngươi cũng không có tác dụng đúng không?" Nếu không thì hắn đã không tùy tiện vứt trên kệ sách rồi.
Dạ Mặc Thần nhướng mày, ra là vậy! Hắn còn nghi ngờ nha đầu này tự dưng ngoan ngoãn lấy lòng mình, xem ra là vì miếng vải rách này. Nếu không sợ là khi nãy đã sớm theo Dung Kỳ chạy trốn hắn rồi!
Nghĩ đến chính mình đường đường Minh Vương thế nhưng còn không bằng một miếng vải, Dạ Mặc Thần liền tức giận đến bốc khói.
Hắn cười lạnh:"Muốn?"
Dung Mị gật đầu như giã tỏi:"Muốn muốn muốn!"
Minh Vương điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-ma-phi-xin-dung-hac-hoa/963586/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.