Theo tiếng nàng vừa dứt, một hắc y nhân từ trống rỗng xuất hiện! "Tham kiến thiếu chủ!" Liên Tuyền khôi phục bộ dáng lạnh nhạt trước kia, đôi mắt thanh lãnh liếc hắn: "Ta đã nói, đừng gọi như vậy. Ta đã sớm từ bỏ nơi đó rồi!" Hắc y nhân im lặng không nói gì. "Chuyện hôm trước ta giao, ngươi làm tới đâu rồi?" Liên Tuyền xoay lưng về phía hắn. "Đã xong! Tất cả các đầu mối của Bình Vương phủ ở Nam Tuyết Quốc đều đã bị chặt đứt! Hơn nữa cũng đang điều động chi nhánh của chúng ta ở kinh thành chèn ép các tiệm kinh doanh của bọn họ. Điều này đã làm Bình vương phủ tổn thất nặng nề!" Liên Tuyền mở cửa sổ, "Thế thì tốt." Hắc y nhân có chút chần chừ:"Thiếu chủ, ta không hiểu, như không ngươi lại đi chọc vào Bình vương phủ làm gì? Người đã ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, bây giờ căn bản không phải lúc xuất đầu lộ diện! Làm vậy quá nguy hiểm, không chỉ Bình vương phủ bên này không dễ đối phó mà ngay cả bên Nam Tuyết..." "Đủ rồi! Ta đều có tính toán, lui xuống đi." "... Vâng!" Liên Tuyền ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, dõi theo chiếc xe ngựa trên phố... Khinh bạc nàng, nàng có thể bỏ qua. Nhưng dám đi tìm Ly công tử gây chuyện, vậy chớ trách nàng ra tay độc ác! ------------- Minh Vương phủ-- Lương ma ma vừa ra khỏi phòng, đang muốn đến thư phòng tìm vương gia thì bỗng thấy Dạ Tam dẫn đội tuần tra đi ngang qua. Nàng nhớ lại thái độ của Dạ Tam với Dung Mị lúc sáng, tính toán muốn nhắc nhở hắn một phen, tránh cho sau này rước họa vào thân mà cũng không biết. "Dạ Tam, chờ đã!" Nàng kêu hắn đứng lại. Dạ Tam ra hiệu mọi người đi trước, chính mình thì lại gần, "Lương ma ma, có chuyện gì sao?" Lương ma ma đi thẳng vào vấn đề:"Dạ Tam tiểu tử, ngươi cảm thấy Mị cô nương thế nào?" Dạ Tam nhíu mày, nhớ đến nữ nhân to gan kia, hắn lại thấy tức giận: "Còn có thể thế nào? Nàng ta căn bản cũng giống như đám nữ nhân hoa si ngoài kia, chỉ muốn tiếp cận vương gia! Nữ tử vừa xấu xí vừa không biết liêm sỉ như vậy không xứng với điện hạ!" Lương ma ma biết là Dạ Tam có thành kiến với Dung Mị, nhưng không ngờ lại lớn đến vậy, nàng chỉ đành nỗ lực gợi ý. "Nhưng... ta lại cảm thấy vương gia thích nàng?" Dạ Tam:"Thích nàng? Sao có thể!" Lương ma ma:"Sao lại không? Ngươi xem trước đây có ai đến gần vương gia mà còn lành lặn ra ngoài không? Nhưng Mị cô nương có thể!" Dạ Tam chau chặt mày rậm, đúng thật... Hắn bỗng giật mình:"Không được! Ta phải đi hỏi vương gia cho rõ!" Nói xong liền đi nhanh. Lương ma ma: "!!!" Cái đồ ngốc này! Nếu ngươi hỏi mà vương gia trả lời thật thì vương phủ đã sớm có nữ chủ nhân rồi! Với tính cách ngạo kiều của vương gia, hắn làm sao có thể thừa nhận!? Nàng có dự cảm không lành về việc này, lập tức nâng bước chạy theo. Đúng lúc này! "Lương ma ma!" Lương ma ma quay đầu thì thấy Dung Mị đi về phía này, nàng đành phải dừng lại, "Cô nương về rồi à, Thập Nhất đâu?" Dung Mị cười đáp:"Hắn về nhà rồi." "Vậy à." "Lương ma ma đang đi đâu thế?" "Ta định đi tìm vương gia." Dung Mị nói:"Cũng tốt, ta đi chung với!" Hồi sáng trông Dạ Mặc Thần có vẻ tức giận, nể tình hắn cho nàng đi ăn, qua đó làm lành với hắn vậy. ------ Dạ Tam đẩy cửa tiến vào thấy Dạ Mặc Thần đang ngồi. "Tham kiến vương gia." "Chuyện gì?" Dạ Tam cơ hồ là dùng hết can đảm nói ra: "Thuộc hạ có chuyện muốn hỏi." "Nói." Dạ Mặc Thần chuyên chú viết chữ, không hề dời mắt khỏi bàn. Dạ Tam: "Vương gia, ngài thích Dung Mị tiểu thư sao?" Crắc! Trước giờ luôn khống chế sức lực rất tốt như Minh Vương điện hạ, đem cây bút đang cầm trên tay... Bẻ! Gãy! Ánh mắt hung ác nguy hiểm lập tức bay qua chỗ Dạ Tam! Dạ Mặc Thần không biết là thẹn hay giận, hay là thẹn quá thành giận hít sâu một hơi, "Bổn vương mắt, mù, sao!?" Dạ Tam bị hắn liếc đến cả người lạnh lẽo, "Vậy nghĩa là, vương gia không thích nàng? Nhưng vì sao nàng nhiều lần mạo phạm đến ngươi mà vẫn có thể tung ta tung tăng nhảy nhót?" Dạ Mặc Thần khoanh tay trước ngực, tự phụ nói:"Đó là vì nàng là tỳ nữ bên người bổn vương a! Dung túng nàng một chút không phải điều đương nhiên sao?" Hắn nghĩ nghĩ, cảm thấy cái lý do này rất hợp lý, rất chính đáng! Nhưng mà Dạ Nhất một bên đã hộc máu, vương gia, ta cũng là thị vệ bên cạnh ngươi aaaa... Chính mình đi theo chủ tử nhiều năm như vậy cuối cùng cũng không bằng một cô nương mới gặp hai tháng! Dạ Nhất đỡ trán: Ta khổ quá mà~ Như sợ chưa đủ thuyết phục, Dạ Mặc Thần còn nói: "Nha đầu kia vừa xấu xí lại vô lương tâm, có lí không tha người, trở mặt không nhận người..." "Nàng có gì tốt?" "Bổn vương tại sao phải thích nàng?" "Khụ khụ khụ!!!" Ngoài cửa bỗng nhiên một trận ho khan. Ba người trong phòng theo tiếng động nhìn qua thì thấy Lương ma ma kịch liệt ho khan, như sắp ho cả tim gan phèo phổi ra tới nơi. Lương ma ma bất đắc dĩ:"Cái kia... Mị cô nương vừa bỏ đi rồi..." Dạ Mặc Thần:"...." Minh Vương điện hạ sống lưng cứng đờ, tay nắm chặt, "Nàng ấy, nghe thấy rồi?" Lương ma ma gật đầu. Không khí tức khắc đông lại!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]