Chương trước
Chương sau
"Một mảnh vải rách thôi mà, làm gì kích động thế?" Dạ Mặc Phong nghịch mảnh bản đồ trên tay, nhưng có vẻ không có ý định đưa cho Dung Mị.
Ai bảo lần trước nàng đóng vai tiểu ăn mày hố hắn thảm như vậy, hơn nữa vì nàng nên mình mới phải ở đây đọc sách, đương nhiên là giận chứ! Nàng muốn miếng giẻ này, hắn liền không cho, hừ~
Dung Mị sao lại không biết hắn nghĩ gì, nhưng mà thôi kệ, yếu thế thì yếu thế, dù sao cũng là nàng sai trước.
Dạ Mặc Phong thấy nha đầu trước mặt không những không nháo loạn, ngược lại vô cùng thành thật đứng đó dùng ánh mắt long lanh nhìn hắn.
Không thể không nói, Dung Mị vốn là thiên sinh mị cốt, đôi mắt hồ ly càng là vô cùng thanh triệt hoàn mỹ, làm người khác dễ dàng bỏ qua khuôn mặt xấu xí của nàng, đắm chìm vào trong đó.
Đến nỗi ngay cả Dạ Mặc Phong dù đang giận, khi đối diện ánh mắt như nai con của nàng, trong lòng đột nhiên nảy sinh cảm giác áy náy, chính mình... có phải hơi quá đáng rồi không?
"Khụ khụ..." Thiếu niên tức khắc liền mềm lòng, "Được rồi được rồi, cho ngươi!"
Dạ Mặc Phong đưa thẳng tay qua, mắt thấy Dung Mị sắp lấy được mảnh vải--
"Các ngươi đang làm gì?" Một đạo đạm mạc âm thanh truyền tới.
Dung Mị nhìn qua liền thấy Dạ Mặc Thần lạnh mặt đứng đó, trong tay còn cầm theo mảnh bản đồ của nàng!
Hiển nhiên, Mị cô nương đã sớm đem nó quy về của mình rồi.
Chỉ 0.1 giây nữa thôi! Vì sao aaaa!!
Dung Mị cơ hồ là nhìn chằm chằm trong tay Dạ Mặc Thần, cứ như có thể nhào lên đoạt bất kỳ lúc nào.
Dưới ánh mắt nóng rực của nàng, nam nhân bình tĩnh gấp miếng vải lại cất vào lồng ngực, liếc nàng một cái liền không nói lời nào bỏ đi.
Đó là ánh mắt như thế nào? Sắc bén như hàn quang, lạnh lẽo như lưỡi dao!
Dạ Mặc Phong đứng một bên cũng rùng mình, "Nha đầu, ngươi rốt cuộc đã đắc tội cửu ca ta chỗ nào? Ánh mắt như hận không thể chém ngươi luôn vậy!"
Dung Mị bĩu môi:"Ta làm sao biết được... Dạ Mặc Thần tính tình vốn thay đổi thất thường..."
Thật là đổ mốc tám đời mới dây vào huynh đệ nhà này!
Nàng đã nói mà, tránh xa hoàng tộc, tránh xa thị phi aizz~~
Cuối cùng vẫn bị ông trời hố thảm!
Dạ Mặc Phong cũng thở dài, nha đầu này kể ra cũng tội nghiệp, đã xấu người còn xấu số. Cửu ca luôn vô cảm với mọi việc, nhưng lúc này thế nhưng tức giận vì nàng, xem ra nha đầu này kết cục sẽ vô cùng thê thảm... nàng sẽ không chết đấy chứ?
Nghĩ tới khả năng này, Dạ Mặc Phong bỗng thấy khó chịu, hắn không muốn nàng tổn thương.
Có hắn ở đây, nhất định phải bảo vệ nàng thật tốt!
Thế là, mỗi người mỗi suy nghĩ cùng nhau dùng bữa. À không, chỉ có hai người ăn, Dung Mị ngồi một bên nhìn và chảy nước miếng thôi.
"Ọc ọc~~" Đói quá~
Dung Mị nằm gục trên bàn nhìn các món ăn, hai mắt nàng đều biến thành chữ đói.
Dạ Mặc Phong là người không đành lòng đầu tiên, hắn nhỏ giọng dò hỏi:"Cửu ca, hay là... tha cho nàng nha? Ngươi xem nàng thật đáng thương a?"
Dung Mị cảm kích nhìn hắn, vì sao nàng thấy thiếu niên này càng lúc càng thuận mắt đâu? Người tốt!
Nhưng mà sau một loạt động tác giữa hai người, không khí vốn đang cứng nhắc càng thêm lạnh lẽo.
Minh Vương điện hạ mặt đều đen đến sắp nhỏ ra mực, không phải mới sáng sớm còn đánh nhau sao? Hiện giờ lại thân thiết như vậy!?
Một người nói giúp, một người 'liếc mắt đưa tình', coi hắn thành không khí sao!
Nhất định là nàng tiểu yêu tinh này không an phận. Nha đầu này thiên sinh dụ hoặc, chẳng lẽ thập nhất cũng bị nàng mê đảo?
Không thể được!
Dạ Mặc Thần một ánh mắt bắn qua đi!
Dung Mị không hiểu sao bị trừng mắt, quy kết thành hắn không muốn tha cho nàng. Ngay cả Dạ Mặc Phong cũng cho là như vậy, âm thầm lắc đầu, nha đầu đáng thương, không ngờ cửu ca lại ghét nàng đến thế, chính mình cũng hết cách.
Lương ma ma, người phải nói là trưởng thành chính chắn nhất ở đây, cũng đỡ trán nhìn trời. Vì sao nàng cảm thấy không khí này có chút trống đánh xuôi kèn thổi ngược, ông nói gà bà nói vịt nhỉ???
Dạ Mặc Phong thấy tình hình có hơi kỳ quái liền tìm chủ đề nói qua chuyện khác.
"Đúng rồi, nha đầu, ta vẫn chưa biết tên của ngươi đâu? Ngươi tên gì?"
Mọi người xung quanh đều sửng sốt, đúng nha, bọn họ còn chưa biết tên cô nương này đâu! Lúc nào cũng kêu nha đầu nha đầu quen miệng luôn.
Dạ Mặc Thần không có phản ứng gì, mặt vô biểu cảm tiếp tục gắp thức ăn, nhưng chuyện hắn có để ý nghe hay không... vậy thì không biết rồi~
Dung Mị mi mắt cong cong: "Ngươi đoán?"
Dạ Mặc Phong: "Cô nãi nãi, ngươi biết trong từ điển có bao nhiêu từ không hả? Đoán bằng niềm tin à?"
"Ít ra cũng phải có gợi ý chứ?"
Dung Mị sờ sờ cằm, "Gợi ý... Ngươi cảm thấy ta là người thế nào, tên của ta liền như vậy!"
Dạ Mặc Phong cơ hồ không cần suy nghĩ liền thốt ra một loạt từ.
"Xấu xí!"
"Tiểu đáng thương!"
"Xấc xược!"
....
Mỗi một từ nói ra, Mị cô nương đều bị đả kích một lần, chờ hắn niệm xong N từ, trong miệng nàng đã nghẹn một búng máu.
"Dạ! Tiểu! Phong! Ngươi chết chắc rồi!!"
Dung Mị đứng dậy xắn tay áo, chuẩn bị nhào qua cho thiếu niên ngu ngốc này một trận.
Lúc này!
Dạ Mặc Thần nãy giờ trầm mặc bỗng mở miệng, rất nhẹ nói ra một chữ.
....
....
Thanh âm rất nhẹ, rất nhẹ, nhưng chuẩn xác không lầm lọt vào tai mỗi người ở đây.
Dung Mị động tác đột nhiên dừng lại, đồng tử hơi trừng lớn, hắn... nói cái gì?
_______________
Đoán xem nam chính nói gì nào? Một chữ!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.