Chương trước
Chương sau
Dung Mị nhướng mày, mở miệng là phế vật, ngậm miệng cũng là phế vật, thật khó nghe!
Dung Mị cười lạnh:"Phế vật đang nói ai vậy?"
"Phế vật đang nói ngươi đấy!" Dung Thi lập tức hung hăng đáp lại, sau đó nàng mới phản ứng lại, có gì nó sai sai??
Mị cô nương phụt cười:"Đúng đúng, phế vật đang nói ta a, haha"
Dung Thi cuối cùng cũng hiểu được lời nàng, tức giận đến cả người đều run lên, chỉ vào Dung Mị hét:"Ngươi dám chơi ta!!"
Dung Mị vô tội nhún vai:"Đó là ngươi tự nói nha", dừng một chút, ánh mắt nàng trở nên sắc lạnh, "Còn có, ta không thích người khác chỉ tay vào mình, làm sao đây?" Vừa nói, nàng vừa tiến đến chỗ Dung Thi.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ thấy Dung Mị đưa tay, hơi dùng lực một chút, răng rắc---
Chờ đến khi Dung Thi nhận ra, đau đớn từ ngón tay đã đánh úp lại. "Aaa!" Nàng đau đến nước mắt đều mau chảy ra. Ôm ngón tay lùi ra sau, căm hận nhìn Dung Mị, sau đó hướng về hơn chục gã sai vặt quát:"Còn đứng ngơ ra đó làm gì? Mau xông lên, đánh chết phế vật kia cho ta!"
Đám sai vặt nghe vậy không chút do dự tiến lên, loại chuyện này cũng không phải lần đầu bọn họ làm. Giữa đích tiểu thư được sủng ái và một tiểu thư phế vật bị bỏ rơi, bọn họ biết phải chọn ai!
Nhìn đám người tiến gần, Dung Mị vẫn bình tĩnh đứng đó không nhúc nhích. Tiểu Mạch một bên vô cùng lo lắng, hận không thể lập tức xông vào, nhưng lại sợ kéo chân sau của tiểu thư.
Dung Thi đau đến ứa ra mồ hôi lạnh, nhưng vẫn đắc ý cười, giống như đã nhìn thấy cảnh tượng Dung Mị bị đánh thê thảm, khóc lóc quỳ dưới chân mình xin tha...
Không thể không nói, trí tưởng tượng của ngươi cũng thật quá phong phú!
Nhưng hiện thực chính là luôn không đẹp như mơ.
Đám người không có thứ tự gì mà xông lên, bọn họ dù không thể tu luyện, nhưng lại khoẻ mạnh, cường tráng, đối phó một nữ nhân yếu đuối tay trói gà không chặt, như thế là đủ rồi!
Nhưng không ngờ chính là, hơn mười người quần ẩu một người, đừng nói là đánh, ngay cả góc áo của nàng đều không chạm vào được!
Bước chân của Dung Mị vô cùng kỳ ảo, dùng tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy mà né tránh. Nói giỡn, nàng khi còn ở hiện đại luôn sống trong cảnh truy sát mỗi ngày, so với đám đặc công, tiên giả thế kỉ 2X, mấy cái gã sai vặt này chẳng là cây đinh gì cả!
Sau đó, mọi người đều cảm thấy cái ót bỗng tê rần, một chiêu liền knock out! Bọn hắn giống như hiệu ứng Domino, Dung Mị lướt qua ai, người đó liền ngã rập xuống. Chưa hết thời gian một chén trà(*),đám sai vặt không hề động đậy, giống xác chết nằm đầy đất. Thật ra bọn họ chỉ bị phách ngất xỉu mà thôi, Dung Mị cũng không có ý định giết người.
[*] thời gian một chén trà: khoảng 15 phút
Dung Thi nhìn người nằm đầy đất, lại dùng ánh mắt khó tin nhìn Dung Mị!
"Ngươi..."
"Ta..."
"Bọn họ..."
Nàng há to mồm... lại không thể nói ra một câu hoàn chỉnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.