Dung Mị lần theo trí nhớ trở về phòng. Nàng đi tới một tiểu viện hẻo lánh phía tây Hầu phủ, nơi đó cỏ mọc um tùm, tường nhà và mặt đất đều đã nứt nẻ, hiu quạnh không một bóng người.
Dung Mị:"...." Tác giả, ngươi tốt nhất là cầu nguyện để không rơi vào tay ta!!
Nhà cao cấp hạng 1 của ta đâu? Biệt thự xa hoa của ta đâu!? Ở hiện đại đã quen vung tiền như rác, xuyên đến cổ đại liền thành người nghèo! Vì cái méo gì aaa...
Đang lúc nàng kêu trời trách đất, một giọng nữ bỗng vang lên:"Tiểu thư?"
Dung Mị quay đầu thì nhìn thấy một thiếu nữ trạc tuổi nàng, gương mặt thanh tú lanh lợi nhưng lại có chút gầy gò, bộ đồ dành cho nha hoàn đã rất cũ kĩ.
Thiếu nữ đột nhiên chạy như bay tới chỗ nàng, Dung Mị vốn là có thể tránh ra nhưng không hiểu sao cơ thể này lại cảm thấy quen thuộc, hơn nữa nàng ta cũng không có ý xấu nên cuối cùng Dung Mị lựa chọn đứng yên.
Kết quả ngoài ý muốn, nàng không kịp phản ứng bị ôm một cái thật chặt, thiếu nữ như muốn khóc nói:"Tiểu thư ngươi cuối cùng cũng về rồi, Tiểu Mạch rất lo lắng cho người đó."
Dung Mị hơi ngạc nhiên, Tiểu Mạch? Theo kí ức, Tiểu Mạch là nha hoàn đi theo nàng từ nhỏ, là người duy nhất ngoài Lam Vọng Nguyệt không rời bỏ "nàng". Nghĩ thế, Dung Mị vỗ vỗ vai nàng, "Được rồi, ta đã trở lại an toàn mà."
Dung Mị nhẹ đẩy Tiểu Mạch ra, nhìn thẳng nàng nói:"Ngươi nghe đây, vừa mới trải qua nhiều chuyện khiến ta cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-ma-phi-xin-dung-hac-hoa/963503/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.