Cho nên trong mắt Dạ Mặc Thần nhìn thấy lúc này, đó là tay nhỏ của Mị Sát đang sờ mó lung tung trên người hắn. Nam nhân đen mặt, dùng đôi mắt lạnh lẽo trừng nàng!
Hắn chưa từng để ai lại gần người mình, nữ nhân càng là không được tiến đến trong phạm vi 5 bước, bởi hương vị son phấn trên người các nàng làm hắn khó chịu.
Nhưng nữ nhân chết tiệt này, nàng không những phá luật, toàn thân đều dán lên người hắn, còn dùng tay sờ loạn. Thật là thiếu đánh!
Tay của Mị Sát quơ loạn trong nước, vừa bắt được tay hắn không bao lâu thì bỗng bị một nguồn lực lượng ném lên bờ. Nếu là lúc trước, nàng dĩ nhiên có thể tiếp đất nhẹ nhàng, nhưng lúc xoay người, nàng phát hiện toàn thân mệt mỏi vô lực, còn rất đau đớn! Kết quả... không cần phải nói.
Cái quỷ gì!? Cơ thể nàng từ lúc nào lại trở nên yếu ớt đến vậy?
Còn nữa, linh khí của nàng đâu? Tu vi kim đan của nàng đâu?
Mị Sát tự nhận lực tự chủ của chính mình là rất mạnh, dù đỉnh Everest có sập xuống trước mặt, nàng cũng chưa chắc sẽ động dung. Nhưng lúc này, nàng trực tiếp ngây ngốc! Ngây ngốc!...
"Khụ khụ---" Dạ Mặc Thần ho khan vài tiếng, cơ thể không chống đỡ nổi hôn mê, cả người hắn ngã vào trong nước.
Nhìn nam nhân chìm nghỉm, Mị Sát nháy mắt hoàn hồn. Nàng tạm thời đem kinh ngạc bỏ sau đầu, bước về phía hắn.
Mị Sát bĩu môi, "Đáng đời! Tỷ sống mười mấy năm còn chưa từng bị người khác ném đâu!". Tên này chán sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-ma-phi-xin-dung-hac-hoa/963489/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.