Việc hết người tan, sau một lúc lâu sau Lục Tuyết mới lại ngẩng đầu, thấy đám người Hàn Phong Tuyết vẫn đứng đó thì nàng gắng gượng cười nhưng sắc mặt vẫn vô cùng tái nhợt, giọng nói cũng khàn đi:
-Yên tâm, ta không sao đâu. - Hàn Phong Tuyết thờ dài vỗ nhẹ lưng Lục Tuyết rồi ôn tồn bảo:
-Đừng tự làm khổ mình.
Nàng gật nhẹ đầu nhìn lại Hàn Phong Tuyết nói:
-Tuyết Phong, cảm ơn huynh - Dường như lại nghĩ tới điều gì khác nên sắc mặt nàng cũng tập trung hẳn lên.
-Cô và Tiểu Nguyệt mau đi đi, e là người của Lạp ma hội sẽ nhanh chóng tới đây thôi.
- Ừ - Lục Tuyết đã hoàn toàn quên mất điều này, Nhạc Tần là trưởng lão của Lạp ma hội, sợ rằng họ sẽ không chịu bỏ qua.
-Vậy cô có dự tính gì cho sau này chưa?- Hàn Phong Tuyết nhìn đôi mắt vô hồn của Lục Tuyết mới lo lắng hỏi.
Hàn Phong Tuyết vừa hỏi thì Lục Tuyết cũng chìm trong suy tư, nụ cười khổ cũng theo đó hiện lên, nàng chua sót đáp:
-Ta có thể tính được gì, đi bước nào thì hay bước nấy thôi.
Ánh mắt của Lục Tuyết khiến Hàn Phong Tuyết cảm thấy rất đau lòng. Sau một lúc, dường như không nghĩ ra mình nên làm gì cho phải nên cậu lắc nhẹ đầu một cái. Cậu vẫn còn nhớ rõ ngày đó bản thân cậu đã tuyệt vọng như thế nào, cậu tin rằng lúc này Lục Tuyết cũng chẳng thoải mái hơn cậu là bao. Mấy chàng trai trong tiểu đội Bạo Tuyết cũng tỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-ky/2255932/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.