Vì không để cho Tàn Nguyệt để lại tổn thương tâm lý, mấy ngày này Hàn Phong Tuyết đều cùng nàng ra ngoài giải sầu.
- Thiếu gia, tiểu Nguyệt thật sự không sao, huynh không cần phải ngày nào cũng đến đi cùng muội.
Mười sáu tuổi tiểu Tàn Nguyệt đã trưởng thành, không còn là cô bé mới ra khỏi làng cái gì cũng không biết trước đây, nhìn thấy Hàn Phong Tuyết mỗi ngày đều đến tìm mình, tìm mọi biện pháp khiến mình vui vẻ, nàng làm sao còn không hiểu rõ mục đích của Hàn Phong Tuyết .
- Không có việc gì ta không thể tìm muội muội của ta à, cái con bé này thật chả biết tỳ gì cả. - Hàn Phong Tuyết cười nói.
- Ai... ( tiếng than vãn ) - Tàn Nguyệt lắc lắc đầu.
- Được rồi tiểu Nguyệt, nói đùa với muội đó, ta đến tìm muội là có chuyện muốn cùng muội bàn bạc. - Nhìn thấy Hàn Phong Tuyết nghiêm túc, Tàn Nguyệt cũng không làm nũng nữa, hỏi :
- Có chuyện gì ạ ?
- Vài hôm nữa ta định dẫn muội đến sơn mạch Lạc Dương, giúp muội thuần phục một con ma thú làm thú cưỡi, như vậy sẽ không sảy ra sự việc giống như lần trước nữa.
Đối với sự việc lần trước, Hàn Phong Tuyết vẫn nhớ mãi không quên, mỗi lần nghĩ đến chuyện này lại cảm thấy hối hận sợ hãi, bởi thế hắn mới có quyết định này.
Nghe thấy Hàn Phong Tuyết nói như vậy, Nguyệt Tàn trong lòng giật mình, đồng thời có một chút cảm động, sơn mạch Lạc Dương nằm ở phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-ky/2255903/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.