Hàn Phong Tuyết không phải vì cha của Tề Vũ mà sản sinh ra cái hứng thú đột nhiên nào cả. Sài lão từng nói với cậu: “Cầm nghệ của con bây giờ đã có thể so với cái gọi là bậc thầy rồi, nhưng nếu con vì chuyện đó mà cảm thấy vừa ý rồi như vậy thì cầm nghệ của con sẽ không có cách nào mà tiến thêm được nữa. Bây giờ mới là bắt đầu thôi, có thể nói là con bây giờ đã nhập môn thật sự rồi, đàn sẽ phân dạng ra thực thể của con , chính là cốt lõi của hai cảnh giới lớn, hiện tại con chỉ biết cái hình thù của nó, nhưng lại không biết đến cái cốt lõi bên trong. Đợi một ngày nào đó con có thể đạt đến cảnh giới nhập tủy, như vậy là có thể bắt đầu học cầm kỹ rồi”.
Mặc dù ở giữa có chút xôn xao, nhưng tiệc rượu cuối cùng cũng kết thúc vui vẻ, sau khi bọn Hàn Phong Tuyết đi, cha của Tề Vũ hỏi:
-Tiểu vũ, thiếu niên đàn tấu vừa rồi chính là người mà con nói trên đấu trường cứu một người bằng hữu khác đó hả, tên là Tuyết Phong phải không?
Tề Vũ gật đầu nói:
-Vâng, thưa cha, có vấn đề gì ạ?
Cha hắn lại nói:
- Nghe con cứ thường nhắc tới những vị bằng hữu này, lại thêm hôm nay ta được nhìn thấy, ta thấy, những người bằng hữu trong kỵ sĩ hệ của con đều vô cùng bình thường. Ba người còn lại, Lãnh Vô Nhai, lạnh lùng, trầm tĩnh, tương lai ắt làm lên nghiệp lớn; Ngao Vân Tinh, cao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-ky/2255837/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.