Sau khi giải quyết hai người, Hàn Phong Tuyết bụng đói cồn cáo, dạ dày cứ réo ầm ầm lên đòi phải có cái gì đó vào bụng thì mới ổn, nhưng lại không dám nói ra được. “Muốn phục thù, muốn trở thành người mạnh, thì sau này bàn tay ta nhuốm máu tanh là điều không thể tránh”. Hàn Phong Tuyết thở dài nghĩ ngợi.
Cô gái kinh hãi nhìn Hàn Phong Tuyết, nhưng nháy mắt liền đứng dậy chạy về được ngay. Thấy vậy Hàn Phong Tuyết sợ sẽ còn nhiều kẻ ác bá nữa sẽ ức hiếp cô nên gấp gáp chạy theo sau.
Không lâu sau, một tiểu thôn trang xuất hiện trong tầm mắt. Đi vào thôn trang nhìn một lượt, Hàn Phong Tuyết chỉ thấy sởn tóc gáy, đây quả thật là địa ngục của trần gian. Khắp mặt đất máu tươi trộn lẫn trong đất, thi thể nằm ngổn ngang trên đường, cả thôn trang nhuộm trong sắc máu. Ngoài xa có mấy tên cường đạo đang đếm số tài sản cướp được.
Cha, mẹ, thiếu nữ phát ra một tiếng kêu bi thương, sau đó nhào đến hai thi thể, đau khổ rơi lệ. Mấy tên cường đạo đang phân chia nghe được tiếng kêu quay sang nhìn thì thấy hai người Hàn Phong Tuyết, một người trong đám cường đạo nói:
- Lão Tam, Lão Tứ đúng là cái lũ ăn hại, một con nha đầu thế kia mà giải quyết cũng không xong. - Nói rồi cầm dao thì đến chỗ thiếu nữ.
Hàn Phong Tuyết lúc này há mồm thở hổn hển, mồm mũi thi nhau thở, “giết”, hệt như âm thanh phát ra từ địa ngục được thoát ra từ trong miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-ky/2255805/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.