Tiếng gió thét trong màn đêm vang vọng. Hàn Phong Tuyết đứng nguyên tại chỗ, hai mắt đỏ ngầu.
Lúc đó Hàn Thiên Quân chạy vội tới, nghe được tiếng thét dài của Hàn Phong Tuyết, Hàn Thiên Quân vô cùng hoảng hốt:
- Ta muốn đấu lại với ông trời.
Bốn chữ này lại được phát ra từ miệng một đứa trẻ mười bốn tuổi. Cùng lúc đó, vẻ mặt lộ ra sự chua xót tột cùng. “ Phong Tuyết mới chỉ là một đứa trẻ mười tuổi đầu, nhưng chỉ trong vòng mấy tháng lại gặp vô vàn biến cố, nếu như là một người bình thường sợ rằng sớm đã không chịu nổi rồi.” - Hàn Thiên Quân thầm nghĩ trong lòng.
Hàn Thiên Quân tiến đến ôm chặt Hàn Phong Tuyết, nói:
- Cháu à, thật là khổ cho cháu quá. Cháu yên tâm, mẹ của cháu sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Sau khi nghe được tiếng gào thét của mẹ cháu, ta nhanh chóng chạy tới và phát hiện ra mảnh giấy này. Vừa nói ông vừa mở lòng bàn tay Hàn Phong Tuyết, đưa cho cậu mảnh giấy.
Hàn Phong Tuyết vội vàng mở mảnh giấy ra đọc, chỉ thấy dòng chữ: “ kẻ tiện nhân này muốn mời phu nhân đến phủ làm khách vài năm, sự an toàn của bà ấy sẽ được bảo đảm”.
Nhìn được những dòng chữ này, Hàn Phong Tuyết cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng cậu vẫn chưa thể yên tâm, làm khách mà lại cần tới vài năm sao, hơn nữa lại còn là lén lén lút lút mà dẫn đi. Hàn Phong Tuyết hận bản thân mình bất lực, ngay cả mẹ của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-ky/2255791/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.