Chương trước
Chương sau
Thánh điển tế kiếm qua đi, mọi người cũng chưa lập tức rời khỏi Hỏa Vũ, mà ở lại thêm mấy ngày. Mà mấy ngày này đã xảy ra một ít chuyện không lớn không nhỏ.
Mấy ám vệ của Ôn gia âm thầm đi theo Mặc Ngọc công tử Ôn Cẩn Hiên bị một người thần bí xử tử rồi. Có người nghe đồn người thần bí này chính là Ôn Hạo Nhiên – người thừa kế kiệt xuất nhất của Ôn gia đã chết ở thánh điển tế kiếm bốn năm trước!
Việc này đối với người ngoài mà nói chẳng qua là thêm câu chuyện để nói lúc cơm no rượu say mà thôi, nhưng là vài vị trưởng bối của Ôn gia sắc mặt rõ ràng rất khó coi. Lúc trước là chuyện gì xảy ra, ngocthuybachdang.lqd.com không có người so với vài người bọn hắn càng rõ ràng, tiểu bối Ôn Hạo Nhiên rõ ràng chết ở tế kiếm tràng, hiện thời làm sao có thể bỗng nhiên xuất hiện? Chẳng lẽ lúc trước tiểu tử này không chết.
Vài vị trưởng bối Ôn gia lúc này liền hoảng. Bọn họ không sợ Ôn Hạo Nhiên tìm đến bọn họ báo thù, bọn họ sợ chính là tiểu tử này sẽ bôi đen danh dự của Ôn gia. Hiện tại Ôn Hạo Nhiên đã hướng bọn họ hạ chiến thư rồi.
Sau khi Ôn Cẩn Hiên biết được việc này, cảm xúc rõ ràng xuất hiện dao động, nhưng là chỉ một lúc, tất cả cảm xúc đều bị hắn dấu đi.
Ôn Cẩn Hiên rất nhanh rời khỏi nước Hỏa Vũ, mà Diệp Tùy Phong sau khi nghe được tin tức sắc mặt nặng nề.Truyện được đăng tại diendanlequydon.com

Cẩn thận tránh được người đồng hành, Ôn Cẩn Hiên nhìn phía sau, trong mắt hiện lên vẻ kích động, biểu cảm cực ít khi xuất hiện trên gương mặt ôn nhuận nhu hòa này.
“Đại ca, đệ biết đại ca ở quanh đây! Tiểu đệ rất nhớ đại ca, không cần phải trốn tránh đệ nữa!” Lúc biết Ôn Hạo Nhiên không có chết, Ôn Cẩn Hiên thật sự là kinh hỉ đan xen, hắn phải cực lực khống chế nỗi lòng bản thân mới không có để cho người khác nhìn ra.
Xa xa chỉ có từng cơn gió nhẹ thổi qua, cỏ mịn đung đưa. Trong lúc nhất thời đúng là cực kỳ yên tĩnh.
Ôn Cẩn Hiên nhìn phía cây cối hồi lâu đều không có động tĩnh gì, trong mắt có thất vọng chợt lóe lên.
Đại ca là đối hắn thất vọng rồi? Làm con rối nhiều năm như vậy, người ngoài cảm thấy hắn phong quang vô hạn. Chính là làm người thừa kế của Ôn gia trừ bỏ hâm mộ đó là ghen tị, nhưng là các loại tư vị này chỉ có hắn tự mình biết, những việc quan hệ đến gia tộc hắn cho tới bây giờ liền không có cách nào nhúng tay. Những tộc trưởng của Ôn gia cũng sẽ không thể cho phép một tiểu bối nhúng tay, chẳng sợ tiểu bối về sau có thể là một người chưởng gia xuất sắc, người này cũng phải nghe theo các trưởng lão trong tộc sắp xếp.
Nhưng mà, hắn Ôn Cẩn Hiên làm sao có thể cam tâm làm một con rối gỗ, mấy năm nay hắn chẳng phải ngồi không. Hắn có nắm chắc, tiếp qua một hai năm, gần một nửa gia sản của Ôn gia đều sẽ nắm ở trong tay của hắn, những vị trưởng lão trong tộc rốt cuộc sẽ không làm gì được hắn!
“Đại ca, mấy năm nay ta vẫn chưa quên mối thù của ngươi, cũng luôn luôn nỗ lực. Ngươi không thể... đi ra trông thấy ta sao?” Nói xong lời cuối cùng, khóe miệng tràn ra một tiếng than nhẹ.
“Ta cho rằng đại ca là biết con người của ta... Hóa ra không phải. Ngươi cùng những người đó giống nhau đối đãi ta, ta đây mấy năm nay bố cục cùng tính kế đến cùng là vì cái gì?”
Ôn Cẩn Hiên gọn gàng linh hoạt xoay người, thôi, thân đại ca lại như thế nào? Nếu hắn tin bản thân, ngocthuybachdang diendanlequydon.cm vì sao bốn năm qua luôn luôn không có đi tìm hắn, bản thân ở trong mắt hắn liền như vậy không đáng tin?
Mới đi ra hai bước, phía sau truyền đến một tiếng sột soạt, lá cây bay xuống, có người từ trong bụi cây bay ra.
Ôn Cẩn Hiên đột nhiên quay đầu, liếc mắt một cái nhìn đến Ôn Hạo Nhiên đứng ở chỗ không xa.
Hai người mặt đối mặt, dung mạo ba phần tương tự, chẳng qua một người trong mắt lắng đọng nhiều thứ, một người khác trong mắt có rõ ràng kinh hỉ.
“Đại ca!”
Ôn Hạo Nhiên có chút áy náy xem ấu đệ trước mắt, an ủi vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Cẩn Hiên, mấy năm nay ngươi ở Ôn gia chịu khổ rồi. Còn có... Đại ca có lỗi với ngươi.”
Đúng vậy, ngay từ đầu hắn cũng không hoàn toàn tin tưởng Ôn Cẩn Hiên, dù sao khi đó hắn còn nhỏ, là tuổi khó tránh khỏi cám dỗ, hắn cho rằng trải qua những trưởng bối của Ôn gia “Dạy bảo”, thì ấu đệ đã hoàn toàn đắm chìm ở trong sinh hoạt giàu có của Ôn gia. Nhưng là nghe xong những lời nói vừa rồi, hắn mới biết được, hắn làm đại ca mà không bằng, Cẩn Hiên mạnh hơn hắn.
“Đại ca còn sống quan trọng hơn mọi thứ.” Ôn Cẩn Hiên cười nhạt nói, giống như ý thức được bản thân vừa rồi luống cuống, hơi hơi quẫn bách sau lại khôi phục Mặc Ngọc công tử nho nhã.
“Cẩn Hiên, ngươi thật sự trưởng thành.” Ôn Hạo Nhiên trong mắt đã rút đi tối tăm, ở trong mắt hắn, Ôn Cẩn Hiên vẫn giống như bốn năm trước, lại trở nên càng thêm trầm ổn.
Nhưng là Ôn Hạo Nhiên biết, bản thân đã hoàn toàn không còn là Ôn Hạo Nhiên của bốn năm trước, sự lạnh lùng và tàn nhẫn của hắn sau khi trải qua việc bị Ôn gia bỏ qua, toàn bộ bị kích phát ra rồi, sự cảnh giác cũng đạt tới mức độ trước kia chưa bao giờ có.
Lúc trước nếu không phải Quỷ Sát Huyết Tôn cùng Thanh Long cứu hắn, hắn là không có khả năng thần phục cho một người nào. Trong lòng hắn còn có tính tình không chịu thua, điểm này mặc kệ ở trước kia vẫn là hiện tại đều không có thay đổi quá.
Hai người nhìn nhau chẳng nói gì, rõ ràng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng là bất chợt gặp nhau, hai người lại chẳng nói được thành lời.
“Đại ca, ám vệ là ngươi giết?” Ôn Cẩn Hiên đột nhiên hỏi.
Ôn Hạo Nhiên nghe vậy cười lạnh một tiếng, “Chính là muốn nhắc nhở mấy lão già đó một tiếng, ta Ôn Hạo Nhiên đã trở lại, cẩn thận không biết khi nào thì mất đầu.”
Ôn Cẩn Hiên không thể nhíu nhíu mày, hắn biết việc đại ca chết có liên quan đến vài lão gia này, nhưng là hắn cũng không muốn cho Ôn Hạo Nhiên trực tiếp động thủ làm loại chuyện đại nghịch bất đạo này. Thủ đoạn có rất nhiều, làm gì nhất định phải cá chết lưới rách.
“Đại ca, chuyện này giao cho ta đến làm như thế nào?”
“Ngươi?” Ôn Hạo Nhiên buồn cười nhíu mày, “Cẩn Hiên, tuy rằng bốn năm không thấy, nhưng là tính tình của ngươi ta còn là hiểu biết, ngươi rất nhân từ.”
Ôn Cẩn Hiên mặt mày vừa động, khóe miệng chậm rãi gợi lên một đường cong nhu hòa, trong mắt lại tránh qua một tia sáng lạnh cực không tương xứng, “Xem ra đại ca vẫn là không hiểu rõ lắm về ta. Một năm, nhiều nhất hai năm, ta sẽ đem toàn bộ Ôn gia đều nắm ở trong tay ta!”
Ôn Hạo Nhiên đầu tiên là ngẩn ra, lập tức cười ra tiếng.
Ôn Cẩn Hiên dù sao không thể trì hoãn lâu lắm, hai người nói thêm một lát, mới lại đường ai nấy đi.
Nhìn bóng lưng Ôn Cẩn Hiên rời đi, khóe miệng Ôn Hạo Nhiên chậm rãi toét ra một đường cong tàn khốc, “Cẩn Hiên, đại ca liền cho ngươi thời gian một năm rưỡi, nếu đến lúc đó ta không có nhìn đến kết quả vừa lòng, ta thật sự sẽ rất tức giận, hậu quả liền không là ngươi có thể chịu được...”

Viêm Đạm vương phủ, Trúc Hương các.
Bụng của Thủy Y Họa càng ngày càng to, mỗ yêu nghiệt cũng hầu hạ càng ngày càng tận tâm, thực hận không thể đem tất cả những thứ tốt nhất trên đời này mang đến trước mặt Y Họa.
Đối với cái này, Kiếm Thập Nhất cùng Đông Phương Lăng đồng loạt mắt trợn trắng, Tần Khuyết vừa mới bắt đầu còn kinh ngạc sau biến thành hiện tại lạnh nhạt.
“Hạc Thần Uyên bên kia còn không có tin tức?” Thủy Y Họa theo bản năng khẽ vuốt vuốt bụng, dò hỏi.
Cơ Mộc Ly lột vỏ trái cây đút cho nàng, cười nói: “Loại chuyện này vội không được, càng vội liền càng làm không được. Huống hồ hiện tại Đông Diệu đang loạn, Hạc Thần Uyên có lẽ đang bận chuyện khác.”
Thủy Y Họa nghi ngờ nhìn hắn, “Ly Ly, huynh có vẻ biết cái gì.”
Cơ Mộc Ly cười thần bí, “Đến lúc đó nàng sẽ biết, tuy rằng ta có đôi khi vô sỉ chút, nhưng ta luôn luôn là một người hết lòng tuân thủ lời hứa, đáp ứng hắn không tiết lộ thân phận ta nhất định phải làm được.”
Thủy Y Họa cong miệng cười. Những lời này không phải rõ ràng gián tiếp nói cho bản thân, Hạc Thần Uyên có quan hệ với Đông Diệu sao?
“Ta không thể không thừa nhận, huynh thật sự rất có tự mình hiểu lấy.” Thủy Y Họa chọc chọc ngực hắn, “ Huynh có đôi khi đích xác thật vô sỉ.”
Cơ Mộc Ly còn tưởng tiếp tục tán tỉnh vài câu, ai đoán Đông Phương Lăng đột nhiên phá cửa mà vào. Truyện được đăng tại diendanlequydon.com
Hai người sửa sang lại quần áo, ngồi thẳng.
Đông Phương Lăng trong lòng xì một tiếng, ăn mặc lại chỉnh tề hắn cũng biết vừa rồi hai người nhất định là lại ôm ôm ấp ấp.
“Gia, Tiêu Dao cung vừa được đến tin tức, Đông Diệu quốc Hỏa Kỳ vương Đoan Mộc Toái Phong bị sắc phong vì thái tử.” Đông Phương Lăng vừa mới được đến tin tức lập tức đăng báo.
Cơ Mộc Ly trên mặt không có gì ngoài ý muốn, kết quả này hắn đã sớm liệu đến, Đoan Mộc Toái Phong lên làm thái tử là chuyện sớm hay muộn, tuy rằng hắn đối với người này cực kỳ khó chịu.
Thủy Y Họa nghe tin tức xong ánh mắt hơi hơi động, Đoan Mộc Toái Phong ước nguyện được đền bù lên làm thái tử, như vậy Ưng Dực vương Đoan Mộc Lôi Đình đâu? Tuy rằng ở chung thời gian thật ngắn, nhưng nàng đối Đoan Mộc Lôi Đình thật có cảm tình. Hiện tại nàng chỉ hy vọng Đoan Mộc Lôi Đình có thể buông hết thảy, còn sống là được.
Cơ Mộc Ly trong lúc vô tình quét đến sự lo lắng ẩn giấu giữa hai hàng lông mày của Thủy Y Họa, tuy rằng thật nhạt, lại bị mắt sắc hắn bắt giữ đến. Ở Đông Diệu quốc chẳng lẽ còn có người nào làm Y Họa để ý?
Hắn mất hứng, trong lòng thật mất hứng! Hắn chán ghét trong lòng Y Họa cất giấu người khác. Chẳng sợ người nọ khả năng chỉ là bằng hữu sơ giao, phân đi nàng một chút lực chú ý đều không được!
Hai tháng sau, một chuyện lớn làm tản đi sự chú ý của mọi người.
Đông Diệu và Tuyết Ly khai chiến rồi.
Nguyên nhân khai chiến thật khoa trương lại giả tạo cũng rất đơn giản, quốc quân Thượng Quan Huyền Minh phái sứ thần đi Đông Diệu bị chém chết. Không chỉ như vậy, Đông Diệu thái tử Đoan Mộc Toái Phong còn từng đóng giả sứ thần lẻn vào hoàng cung Tuyết Ly, ý đồ sát hại huyết mạch Hoàng thất.
Mà Đông Diệu lại nói sứ thần Tuyết Ly nhục mạ quốc quân, miệng nói uế ngôn, thật sự đáng chết, trừ này đó ra, nửa năm trước trên cung yến ở nước Tuyết Ly, sứ thần Đông Diệu cũng bởi vì gặp được bí mật của Hoàng thất nên bị Duệ vương sát hại tàn nhẫn.
Thù mới hận cũ tăng thêm, rốt cục vẫn là bạo phát chiến tranh.
Đổi lại trước kia, quân đội của Đông Diệu muốn mạnh so với Tuyết Ly, nhưng là vì chuyện tranh đoạt vị trí thái tử giữa Hỏa Kỳ vương cùng Ưng Dực vương, trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, tiêu hao không ít binh lực. Hiện thời hai nước tương xứng, hiện tại chỉ có thể nhìn năng lực điều binh khiển tướng của tướng quân nguyên soái của hai bên, cùng với sĩ khí của quân đội.
“Mộc Ly, hai nước giao chiến đệ thấy thế nào?” Trong ngự thư phòng, Cơ Văn Kỳ khép lại một quyển tấu chương vừa mới xem xong, chính sắc hỏi.
Cơ Mộc Ly nghiêm chỉnh ngồi ở trên ghế đệm, miễn cưỡng cười, “Hoàng huynh là chỉ cái gì? Kết quả tác chiến của hai nước? Hay là Hỏa Vũ chúng ta có nên xuất binh tương trợ Tuyết Ly?”
“ Cả hai lí do.” Cơ Văn Kỳ ánh mắt đảo qua một đống tấu chương thật dày trước mặt, “ Tất cả đống tấu chương này, có hơn một nửa chủ trương bàng quan, chỉ có non nửa cho rằng trẫm hẳn là nhớ đạo nghĩa, xuất binh tương trợ.
Viêm Đạm vương phi là Phủng Nguyệt công chúa của Tuyết Ly, phân tình nghĩa còn tại, trẫm nếu như khoanh tay đứng nhìn, khó tránh khỏi bị người lên án, trẫm nếu như xuất thủ tương trợ, thì phải là rõ ràng đứng ở phía đối lập với Đông Diệu. Còn nữa, trẫm cùng Cơ Vũ Trường tranh đoạt cũng hao phí không ít binh lực, nếu xuất binh tương trợ, binh lực thừa lại có thể chống cự Lam Đằng đột nhiên tập kích không?”
“Hoàng huynh lo lắng khá xa, ngay cả Lam Đằng cũng lo lắng đến.” Cơ Mộc Ly thu hồi bộ dáng lười nhác, chống cằm nghiêm cẩn suy tư.
Cơ Văn Kỳ sắc mặt ngưng trọng nói: “Thân ở vị trí này, tự nhiên muốn lo lắng chu đáo, Mộc Ly, một bước sai ngàn bước sai, sau thân ta không chỉ lại là người Nho vương phủ, mà là toàn bộ dân chúng của Hỏa Vũ. Ta hi vọng đệ có thể hiểu nỗi băn khoăn của ta.”
“Thần đệ đều hiểu.”
Hắn đương nhiên hiểu những đạo lý này, nhưng mà Tuyết Ly dù sao cũng là nơi mà Y Họa sinh trưởng, chẳng sợ phụ thân của nàng là Đại Tế Tư của Cổ Cương, mẫu thân cũng không phải người của Tuyết Ly. Thủy phủ đối Y Họa lại không công bằng lại lạnh lùng, cũng là nơi nuôi dưỡng nàng.
Nếu Tuyết Ly không tồn tại nữa, trong lòng Y Họa cũng sẽ có chút cảm xúc đi.
“Mộc Ly, nói suy nghĩ của đệ đi, ở trước mặt trẫm không cần phải băn khoăn cái gì, trẫm chính là nghe ý kiến của đệ, cũng không nhất định tiếp thu.”
“ Theo ý kiến thần đệ, Tuyết Ly phần thắng khả năng tính thật nhỏ.” Cơ Mộc Ly suy nghĩ một lúc, cho ra kết luận.
“ Sao? Đệ căn cứ vào cái gì mà thấy được?”
“ Khoảng thời gian trước Tuyết Ly có xảy ra chuyện quỷ đồng tử, ở trong mắt dân chúng vốn là dự báo điềm xấu, sĩ khí đã đại giảm, mà Đông Diệu tuy rằng đã xảy ra một ít nội loạn, nhưng là theo tin tức mà thần đệ có được, Đoan Mộc Toái Phong và Đoan Mộc Lôi Đình tranh chấp cũng không kịch liệt, cuối cùng vẫn là Đoan Mộc Lôi Đình chủ động buông tha, cho nên tất cả mọi người đều bị Đông Diệu lừa, binh lực của hắn vẫn là cường đại giống như trước kia.”
Cơ Văn Kỳ khóe miệng giương lên, “ Ý tứ của Mộc Ly là, bàng quan?”
“Không, chúng ta xuất binh!” Cơ Mộc Ly bỗng nhiên cười.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.