A Phúc thấy mỹ nhân , thật không có cốt khí bỏ quên Đoan Mộc Lôi Đình, phe phẩy đuôi chạy tới bên người nha hoàn này , cúi đầu sủa hai tiếng.
Kỳ thật , Thủy Y Họa đã sớm nghe được động tĩnh của người và chó , không chút hoang mang trồng nhánh cây hoa lan sắp chết kia xuống , đồng thời trong lòng cũng đang tự hỏi đối sách. Nghĩ nghĩ, Thủy Y Họa vẫn là quyết định lấy lùi làm tiến.
Cúi người sờ sờ đầu của A Phúc , làm cho A Phúc thoải mái hừ hừ, còn không ngừng dựa vào người nàng , giống như muốn leo lên người nàng vậy .
Đồ chó không cốt khí ! Đoan Mộc Lôi Đình phục hồi tinh thần lại, trong lòng oán hận mắng một câu, bình thường phí công cho nó ăn nhiều thịt như vậy .
Đang nghĩ chuyện đó , nha hoàn kia đã từ từ quay đầu nhìn về phía bên này, ánh mắt đồng thời đối diện Đoan Mộc Lôi Đình.
Đôi mắt kia sáng rực rỡ giống như trân châu , mũi vểnh cao, cánh môi phấn nộn, là một mỹ nhân cảnh đẹp ý vui .
Đoan Mộc Lôi Đình rất ít khi nghiêm cẩn đánh giá một nữ nhân như vậy , nhưng là hắn không thể không thừa nhận ánh mắt này thật sự rất mê người, còn có nụ cười của nàng , nhợt nhạt thản nhiên , không có chút kệch cỡm, khác hẳn những nữ tử hắn từng gặp qua . Đoan Mộc Lôi Đình cảm thấy trái tim mình lúc nhìn đến nàng cười , nó cứ đập bang bang rạo rực .
"Ngươi là..." Thủy Y Họa khẽ nhíu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-doc-sung-cuong-phi-that-yeu-nghiet/1634199/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.