"Bức tranh thật sự rất đẹp!" Thái hậu nhìn hồ điệp đậu trên bức tranh không muốn bay đi dịu dàng khen, lại nhìn xung quanh mình được ưu ái bởi những con bươm bướm xinh đẹp hiếm thấy mà trong lòng thầm vui vẻ.
"Được Thái hậu yêu thích là vinh dự của tiểu nữ." Mục Trúc ở bên dưới nhún người hành lễ, sau đó trở về chỗ ngồi, thu mình im lặng.
Bốp bốp bốp bốp!
"Hay lắm, quá tuyệt diệu!"
"Màn trình diễn đúng là vô cùng tuyệt vời!"
Sau khi hồi thần lại từ sự bất ngờ, mọi người liên tục vỗ tay tán thưởng, ánh mắt những nam tử hướng về phía Mục Trúc càng thêm sự sùng bái và hâm mộ.
"Mục cô nương thật tài giỏi! Tiểu Băng, đệ thấy sao?!" Kha Vũ vỗ tay cực kỳ nhiệt tình, đụng vai Hàn Băng nhếch nhếch chân mày.
"... Nội công thâm hậu, họa kỹ đỉnh cao, dung mạo xuất chúng, tính tình ôn hòa điềm đạm, là một tiểu cô nương xứng đáng được nhiều người ái mộ." Hàn Băng thành thật nói ra những nhận xét của mình.
"Đệ cũng thấy vậy sao? Cơ mà.." Kha Vũ chợt nghiêng người nhỏ giọng. "... đệ có biết sao nàng ấy có thể thu hút và điều khiển đám hồ điệp đó không?"
Hàn Băng hơi kéo môi cười rồi gật đầu một cái. "Huynh muốn biết sao? Đó chính là...."
"Là gì?"
"Bí mật không thể tiết lộ!" Hàn Băng mỉm cười giơ ngón tay lên khẽ lắc.
"Ha ha ha! Áizz... " Tư Gia Lâm ngồi bên cạnh không nhịn được khẽ cười, rất nhanh liền rước lấy một đòn dẫm chân từ Kha Vũ.
"Hừ, cho ngươi dám cười ta!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-chi-nu-kieu-ngao/371690/chuong-209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.