Chương trước
Chương sau
"Lên! Giết nghịch tặc bảo vệ hoàng thượng!"
"Giết nghịch tặc bảo vệ hoàng thượng!"
"Giết...!"
Chỉ trong chớp mắt vô số binh lính từ bên ngoài tràn vào, bao vây tất cả người của Thái tử trong điện, cả Hàm Long cung ngập trong đèn đuốc sáng choang.
"Nghịch tặc, mau thả hoàng thượng ra!" Cẩm Dương Lôi dẫn đầu cấm vệ quân bao vây thích khách, giơ kiếm chỉ vào Vũ Lăng Quang quát.
"Thì ra là Cẩm phó tướng dưới trướng Võ tướng quân a!" Vũ Lăng Quang bình tĩnh đứng dậy, nhìn Cẩm Dương Lôi đang chỉ kiếm về phía mình.
"Võ Triển Long đã chết, hoàng đế thì suy yếu bệnh tật, tại sao Cẩm phó tướng không đứng về phía bản cung, ủng hộ bản cung lên làm tân hoàng, cùng bản cung sáng lập ra một kỷ nguyên thời đại huy hoàng mới?!"
"Quốc gia rơi vào tay một người như ngươi chỉ có thể đi xuống, làm sao có thể tiến lên tạo thành một thời đại kỷ nguyên huy hoàng? Bản phó tướng đã tưởng tượng ra cảnh tưởng khóc than của bá tánh, nơi nơi đều tràn ngập trong oán khí đau thương! Tất cả đau đớn khổ sở của người dân, ngươi sẽ không bao giờ để ở trong mắt!" Cẩm Dương Lôi giơ tay lên chém ngang một hắc y, trực tiếp xông về phía Vũ Lăng Quang. "Chính vì thế, bản phó tướng nhất định sẽ không bao giờ ủng hộ ngươi lên làm Tân hoàng!"
"Hừ! Đúng là một kẻ ngu trung! Nếu đã không biết thời thế như vậy, vậy thì đi chết đi!"
Vũ Lăng Quang rút kiếm ra chặn đứng đòn tấn công của đối phương, nhưng vì kinh nghiệm chiến đấu quá ít, rất nhanh liền rơi xuống thế hạ phong.
Trong thời khác mấu chốt, Vũ Lăng Quang liền nhanh tay lấy ra một chiếc còi tre, dùng hết lực mà thổi lên.
Tuýtttttttt!
Cẩm Dương Lôi đang muốn bổ một đao xuống kết liễu đối phương, lại không ngờ bị một lực đạo mạnh mẽ đánh tới làm lệch đi đòn tấn công.
Từ bên ngoài tiến vào gần một trăm hắc y nhân, cả người tỏa ra sát khí nồng nặc, chỉ cần liếc mắt qua liền có thể nhận biết, người chết trên tay bọn họ chắc chắn không ít!
"Các ngươi là ai?!" Cẩm Dương Lôi thu lại bội kiếm bật người về sau tránh đi công kích của hai hắc y nhân.
"Là ai không quan trọng, quan trọng là ngày hôm nay, lão hoàng đế kia nhất định phải nhường ngôi!" Hắc y nhân bịt mặt không chút chần chừ tấn công.
"Vậy các ngươi chắc chắn là thế lực ngoại lai xâm nhập hoàng cung, ý đồ muốn hành thích vua, hiệp trợ nghịch tặc bức vua thoái vị! Người đâu, giết thích khách bắt nghịch tặc, bảo vệ hoàng thượng!"
"Rõ!"
Cấm vệ quân và viện binh của Thái tử lao vào hỗn chiến không ai nhường ai, chỉ trong thoáng chốc, cả Hàm Long cung đã tràn ngập trong biển máu khói lửa, tiếng hô chém giết tiếng người ngã quỵ, quả thực chính là một địa ngục nhân gian.
Vũ Lăng Quang giành được khoảng thời gian ngắn ngủi để hít thở, ngay lập tức trở lại bên cạnh long sàng, cầm lên thánh chỉ giả, một lần nữa muốn ép Vũ Khắc Nhật ấn dấu lăn tay.
"Phụ hoàng à, ngươi cũng đừng làm khó nhi thần nữa, người nhìn trận chiến trước mặt xem có bao nhiêu phần trăm cơ hội thắng được nữa chứ? Mau mau lăn tay vào thánh chỉ đi!"
"Nghịch tử! Trầm có chết cũng không lăn!"
Vũ Lăng Quang mạnh mẽ dùng sức ấn ngón tay đã bôi đỏ chu sa của hoàng đế lên thánh chỉ, sau khi nhìn thấy dấu tay rõ ràng trên mặt vải vàng lên ha ha cười rộ lên.
"Cuối cùng cũng thành công! Giang sơn này là của bản cung, quyền lực này cũng là của bản cung, ha ha ha!"
Roẹt! Phật!
"... ha?! Cái gì..." Vũ Lăng Quang ngơ ngác nhìn thánh chỉ giả của bản thân vừa giơ lên bị chém rách làm hai, mà nam tử đứng đối diện hắn lại là người được thông báo rằng đã chết.
"Võ Triển Long, ngươi tại sao lại ở đây? Không phải ngươi đã..."
"Không phải ta đã chết rồi sao, đúng không?" Võ Triển Long giơ thẳng kiếm lên chĩa về phía đối thủ. "Thật đáng tiếc, trò khôi hài của ngươi không làm gì được ta cả. Tin tức ngươi nhận được, cũng chỉ là giả!"
Chỉ trong nháy mắt, người của Vũ Lăng Quang đã bị ám vệ quân dưới trướng Võ Triển Long chèn ép, thế cục bằng mắt thường có thể thấy được nghiêng về một bên.
"Đang thắng phòng khi bại, gặt hái phòng mất mùa, thói quen thường khó chừa, say sưa thường khó tỉnh!* Vũ Lăng Quang, ngươi quá vội vàng hống hách rồi!" Võ Triển Long phi thân lên, trực tiếp đâm xuyên kiếm qua bả vai của đối thủ.
*Trích những điều răn dạy của Khổng Phu Tử. Mình rất thích bài này luôn, và mình cũng có học thuộc nữa, rất rất hay nha!
"Aaaaaa! Không thể nào! Bản cung làm sao có thể thua được chứ?! Bản cung không..."
"Hoàng huynh, hãy buông tay đầu hàng đi!" Vũ Tiêu Kỳ một thân triều phục từ phía ngoại quan bước vào, theo sau hắn chính là văn võ bá quan, quản sự cấp cao.
"Vũ Tiêu Kỳ! Tại sao ngươi chưa chết?! Tại sao ngươi lại ở đây? Tại sao...?" Vũ Lăng Quang nhìn thấy kẻ thù liền suy sụp mà gào thét. Những kẻ đáng lẽ ra không thể sống nay lại xuất hiện cùng lúc ở đây, chuyện này là như thế nào chứ?
"Người mà hoàng huynh phái đi ám sát chỉ là thế thân của ta mà thôi."
Dưới thuật dịch dung của Tĩnh Khả Ngưng, tìm một kẻ có thân hình giống với hắn rồi giả dạng thành hắn quả là một chuyện vô cùng dễ dàng.
"Hoàng huynh, phía trước chính là vực thẳm, buông bỏ đồ đao quay đầu là bờ!" Vũ Tiêu Kỳ ôn hòa khuyên giải.
"Ha! Buông bỏ đồ đao, quay đầu là bờ ư? Ngươi đang lừa tiểu hài tử ba tuổi sao? Nực cười!" Vũ Lăng Quang mang theo tức giận cùng hận thù mà cười gằn. "Chỉ là con của một phi tần nho nhỏ sinh ra mà cũng muốn tranh giành địa vị với bản cung sao?!"
"Hoàng huynh, thần đệ chưa từng có suy nghĩ muốn tranh giành ngôi vị hoàng đế với người! Nhưng đệ cũng không muốn giang sơn rơi vào tay một người như huynh!" Vũ Tiêu Kỳ thở dài từ tận đáy lòng.
"Ngụy biện! Có ai trên thế gian này lại không mê luyến tiền tài quyền lực chứ?" Vũ Lăng Quang phất tay gạt đổ một bàn nhỏ. "Chỉ khi có quyền thế địa vị mới có được tất cả thứ mình muốn! Bản cung chỉ là muốn lấy những thứ thuộc về bản thân sớm một chút thì có gì là sai chứ?!"
"Huynh không sai! Chỉ là thứ huynh muốn làm quá đáng sợ, chính những điều đó sẽ ảnh hưởng xấu đến dân chúng!" Vũ Tiêu Kỳ lắc đầu.
"Ha ha, ảnh hưởng xấu?! Tất cả chỉ là một cái cớ để các người đẩy ngã bản cung khỏi vị trí này mà thôi! Lý do gì chứ?! Kết cục đều không phải vẫn là một sao?" Vũ Lăng Quang khinh miệt cười, ánh mắt hận thù nhìn tất cả mọi người.
"Coi như ván cờ này bản cung thua, sĩ khả sát bất khả nhục! Không cần các ngươi giam giữ hay thương hại, bản cung sẽ tự làm tất cả!"
Vũ Lăng Quang rút ra một con dao găm nhỏ, không chút do dự đâm thẳng vào vị trí trái tim mình.
"Khoan..." Vũ Tiêu Kỳ ngỡ ngàng bước tới muốn đỡ lấy cơ thể đối phương, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn y chậm rãi ngã xuống phía hoàng đế.
"Phụ hoàng, nhi thần kiếp này là một nghịch tử bất hiếu với người, nhưng nếu có thể làm lại một lần nữa, nhi thần sẽ không chút chần chừ, tiếp tục làm lại một lần như vậy!"1
"Tại sao chứ?!" Lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt, hoàng đế sao có thể không đau lòng khi nhìn khung cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh này!
"Bởi vì nhi thần... khụ khụ, nhi thần muốn phong người đó, làm.. nam hậu!"1
Nam hậu?! Thái tử Vũ Lăng Quang thế nhưng lại yêu thích nam nhân?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.