Kiều Tả Chu cũng là một nhân vật khôn khéo, suốt một buổi nói chuyện không hề nhắc đến lý do đối phương đến đây, thật sự giống như tin vào lý do hoang đường mà Vũ Tiêu Kỳ bịa đặt.
"Thôi, cũng đã muộn rồi, bản hoàng tử cũng nên ra về để Kiều thái thú nghỉ ngơi." Vũ Tiêu Kỳ đứng lên khỏi ghế ôn hòa.
"Không đâu không đâu, được nói chuyện với Ngũ hoàng tử là niềm vinh hạnh của lão thần." Kiều Tả Chu cũng theo ngay sau đó đứng dậy, thái độ tốt đến không thể bắt bẻ.
"Vậy lần sau có cơ hội, bản hoàng tử lại tiến đến làm phiền Kiều thái thú!"
"Không phiền không phiền, được Ngũ hoàng tử đến thăm là may mắn của lão thần! Để thần tiễn hoàng tử, mời!"
Kiều Tả Chu hơi cúi người đưa tay về phía trước, chậm rãi đi phía sau Vũ Tiêu Kỳ.
"Lão gia lão gia, không xong rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!"
Một gia đinh từ bên ngoài chạy vào, hành động vội vàng hoảng hốt đến nỗi vấp ngã trên bậc tam cấp, quỳ ngay trước đoạn đường hai người nhất định phải đi qua.
"Hồn xược! Đúng là không có quy củ!" Kiều Tả Chu nhíu mày quát gia đinh đó, lại quay qua cúi đầu với Vũ Tiêu Kỳ. "Để Ngũ hoàng tử chê cười rồi!"
"Không sao đâu. Vị gia đinh này, có chuyện lớn gì vậy?" Vũ Tiêu Kỳ tự tay đỡ đối phương đứng dậy, giọng nói hòa nhã khiến người khác an tâm.
"Dạ... dạ, chuyện này..." Gia đinh đứng dậy ấp úng, liếc nhìn gia chủ của mình ngập ngừng không dám nói.
"Chuyện gì lớn, mau nói ra!"
Được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-chi-nu-kieu-ngao/371660/chuong-179.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.