"A! Ở kia là tiểu nam tiên lần trước đã gặp! Người đâu, mau mau chặn người đó lại cho ta!"
Sau một tiếng gào thét, vô số bước chân nặng nề vang lên, lấy Hàn Băng làm trung tâm, nhanh chóng giam giữ ba người ở giữa.
"Hê hê hê! Tiểu nam tiên, lần này gia sẽ không tha cho ngươi đâu a! Hãy ngoan ngoãn theo gia về nhà nào!" Kiều Trấn Quy hai mắt sáng rực lên, dính chặt vào thân hình nhỏ nhắn của Hàn Băng.
"Ôi, là đại thiếu gia nhà họ Kiều! Thật tội cho công tử kia!"
"Vị công tử đó cũng thật xui xẻo, lại bị đại ác bá kinh tởm kia nhắm trúng! Lần trước cũng có một tiểu thiếu niên tuấn tú xinh đẹp lọt vào mắt xanh của tên ác bá đó, hắn ta liền sai người bắt thiếu niên đấy về!"
"A! Đúng đúng! Chuyện lần đó ta cũng có mặt! Tiểu thiếu niên kia quả thật rất xinh đẹp, bị gia đinh Kiều gia cưỡng ép lôi đi! Nhưng chưa được ba ngày đã bị vứt ra ngoài đường! Bộ dạng lúc đó thật... chậc chậc!"
"Còn phải nói sao?! Bộ dạng tàn tạ vô cùng, mặt mũi bầm tím, quần áo thì rách rưới, từ một người xinh đẹp liền biến thành một khất cái tàn tật! Kiều gia đúng là độc ác, ỷ vào gia tộc có quốc công* mà lộng hành, không coi ai ra gì!"
*quốc công: công ơn lớn đối với quốc gia, đất nước.
"Kiều lão gia xả thân vì nước, hành hiệp trượng nghĩa, tổ phụ tổ mẫu của ta còn cực kỳ sùng bái ngài ấy! Không ngờ rằng tôn tử lại là kiểu người như vậy!"
"Đúng vậy!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-chi-nu-kieu-ngao/371654/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.