"Ối kìa, tức giận cũng dễ thương như vậy nữa! Thật là đáng yêu quá đi mất!" Mị Uyên ngồi xổm trước mặt Tiểu Cầu nhìn chăm chú.
Hàn Băng mặc kệ một người một thú, cẩn thận quan sát xung quanh đánh giá.
Nơi này có chút u tối ẩm thấp, dưới mặt đất là cỏ răng cưa cao tầm một tấc, lúc đi qua cứa vào chân có chút đau.
Có lẽ do vị trí địa lý thích hợp nên dương xỉ mọc rất nhiều, các loại sâu bọ cũng theo đó mà phát triển, bò đầy trên mặt đất.
Hai người theo Tiểu Cầu tiến vào một khe hở của dãy núi, càng vào sâu bên trong ánh sáng càng yếu ớt.
Hàn Băng lôi ra một viên dạ minh châu, cẩn thận soi sáng đường đi.
Dưới đất là rêu phủ trơn trượt, trên đầu là thạch nhũ lởm chởm sắc nhọn, đường đi vào mỗi lúc một hẹp hơn.
"Đây là lần đầu tiên muội biết đến nơi này! Thật âm u đáng sợ mà!" Mị Uyên cúi thấp đầu đi theo nàng, nhỏ giọng nói.
Hàn Băng không trả lời, cứ im lặng tiến sâu vào bên trong. Tiểu Cầu yên tĩnh nằm trên vai nàng, hóa thân thành vật trang trí bắt mắt.
Cuối khe hở là một thạch động thoáng đãng, giữa thạch động có để một tinh thạch màu xám tím trôi nổi, khoảng trống dưới chân tinh thạch có khắc một phù văn trận màu vàng.
Hàn Băng cẩn thận tiến tới quan sát.
Trên tinh thạch có một vài vết nứt khá rõ, hoa văn trận pháp khá phức tạp, ánh sáng phát ra có chút yếu ớt.
Có lẽ là sự hi sinh của tổ tiên Mị gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-chi-nu-kieu-ngao/371625/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.