Có lẽ sau khi ăn đá Tinh Tử tràn đầy năng lượng tinh khiết nên Tiểu Cầu cần có thời gian tu luyện hấp thụ đi?!
Cân nhắc trường hợp trên vài lần trong đầu, Hàn Băng cũng không trêu chọc vật nhỏ nữa, mở cửa phòng đi ra ngoài.
Nam Thiên Sang và A Ngũ đi ra ngoài gần một ngày chưa về, trời cũng đã xuống màu của màn đêm, sương mù cũng dày đặc hơn.
"Hai người kia lần này đi lâu hơn bình thường, không biết có gặp phải chuyện gì không?"
Lẩm bẩm trong miệng, Hàn Băng khoác thêm một lớp áo choàng lên người, sau khi nhờ tiểu nhị chuyển lời lại cho A Ngũ liền đi ra ngoài.
Cách Phong Dương thành năm mươi dặm* về phía đông có một khu rừng Mị Vụ nổi danh vô cùng.
*Mik sẽ tính theo đơn vị cổ một chút nhé, ngày xưa 1 dặm = 0,5 km= 500m. Vậy suy ra 50 dặm = 25 km= 25.000m.
Cũng tiện đó cập nhật theo cách tính mới chuẩn quốc tế thì 1 dặm sấp xỉ bằng 1,6 km, tính ra mét thì là 1600 m. À, phần này chỉ là kham khảo thêm cho vui nhé, chứ 50x1,6=80 km thì Băng tỷ cũng bay hổng nổi, hahaha!
Nghe đồn rằng Mị Vụ sâm lâm quanh năm sương mờ bao phủ, chỉ cần lạc vào liền khó có thể đi ra ngoài. Những người sống sót đi ra từ đó không ốm bệnh chết thì chính là phát điên, liên tục kêu gào nói rằng trong Mị Vụ có ma quỷ đáng sợ.
Hàn Băng nhìn sương mờ ngày càng dày đặc, cẩn thận nhìn xung quanh rồi vững vàng bước vào khu rừng Mị Vụ trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-chi-nu-kieu-ngao/371617/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.