Cửa nhà luyện chính tỏa ra khói mờ, sau đó là hai bóng dáng dần tiến tới. Một cao một thấp, một lớn một bé.
Người lớn có một thân hình cơ bắp rắn chắc, mỗi một bước đi đều vô cùng có lực. Mặc dù như vậy nhưng đầu có hắn rất nhỏ, giống như cơ thể ba mươi đầu mười tuổi vậy!
Bóng người nhỏ hơn chính là một tiểu hầu tử!* Nhưng tiểu hầu này lại di chuyển bằng hai chân giống như người, nên lúc đầu dưới làn khói mờ liền tưởng là một tiểu hài tử.
*tiểu hầu: con khỉ nhỏ.
Ánh mắt của tiểu hầu nhìn rất giống mắt người. Ánh mắt đó mang theo sự mệt mỏi và bất lực, càng thêm là sự sợ hãi tuyệt vọng.
Hàn Băng chăm chú nhìn tiểu hầu đó, tiểu hầu dường như cảm nhận được liền nghiêng đầu nhìn nàng. Bốn mắt chạm nhau, tiểu hầu liền lập tức quay đi ngay.
Tiểu hầu nhận lấy mấy quả trứng từ người bạn đồng diễn bắt đầu tung hứng.
"Woaaaaa... Tuyệt quá đi!"
"Hay quá hay quá!"
"Thật giỏi quá! Điêu luyện thật!"
Vô số lời hét tán dương từ người xem diễn bên dưới vang lên, cả sân diễn như sôi động thêm rất nhiều.
"Hàn Băng, đệ thấy sao? Có phải thấy tiểu hầu đó rất giỏi không?" Kha Vũ ngồi bên cạnh nàng vỗ vai hỏi.
Hàn Băng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu coi như câu trả lời. Ở thời đại này, làm được như vậy đúng là rất tốt rồi!
"Ha ha, mau nhìn xem! Người đầu nhỏ kia thật hài hước!"
"Ha ha ha, lần đầu tiên ta thấy màn biểu diễn như vậy đấy!"
"Nhìn thật khôi hài!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-chi-nu-kieu-ngao/371538/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.