Tiểu Mã trong khế ước nhìn thấy Hàn Băng yêu chiều Tiểu Hồ như vậy thì vô cùng tủi thân, nó cũng muốn được chủ nhân thân cận âu yếm như vậy! Thật không công bằng!
Y Vi hai mắt tràn đầy ánh sáng hâm mộ nhìn về Hàn Băng, trong lòng mong muốn cũng có một linh thú vừa dễ thương vừa quý hiếm như vậy.
"Ân công, vì sao ngài lại ở trên núi tuyết này một mình vậy?" Phí Hoàng ngồi ngay ngắn nhìn đống lửa hỏi Hàn Băng.
Trong lòng hắn cũng biết rõ Hàn Băng sẽ không trả lời, nhưng nếu cứ để không khí im lặng như vậy thì rất ngượng ngùng.
"Ân công, ngài... ngài có thể cho tại hạ biết danh tính không?"
"..."
"Ân công, ngài năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"
"..."
"Ân công..."
Rắc!
Lời nói của Phí Hoàng bỗng chốc im bặt, hắn nhìn cây củi to bằng bắp tay bị bẻ đôi trong tay Hàn Băng liền không dám hỏi gì nữa.
Y Vi ngồi sát lại bên người Phí Hoàng, im lặng kiểm tra thương thế trên người của cả hai người, không để cho biểu ca của mình làm phiền người khác nữa.
Hàn Băng cũng mặc kệ hai người lạ này, sau khi vuốt ve Tiểu Hồ xong lại tiếp tục khoanh chân tu luyện.
.....................
Sáng hôm sau, Phí Hoàng cùng Y Vi sau khi trời sáng đã nên đường. Hàn Băng cảm thấy kỵ mã của mình thừa thãi không muốn đem theo nữa liền giao cho bọn họ.
Phí Hoàng lấy từ trong người ra một miếng ngọc bội màu trắng ngần, đưa cho nàng nói một câu khuôn sáo "nếu ân công có việc gì sai bảo hãy đến Phí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-chi-nu-kieu-ngao/371526/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.