Sự cảnh giác của Hàn Băng nhanh chóng tăng cao, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng, bước chân vẫn thong thả đi về phía trước, bàn chân bước đi đạp lên nền tuyết, nghe tiếng "bộp bộp" của hạt tuyết khi bị giẫm nát cùng tiếng "vu vu" của gió thổi nhẹ qua tai.
"Thật im ắng!" Hàn Băng tự nhận xét trong đầu, sự cảnh giác cũng không hề giảm xuống
"Soạt soạt!"
Trong không khí im lặng, tiếng vật nặng di chuyển bỗng vang lên, kèm theo đó là một tiếng thở nặng nề.
"Có người?!" Hàn Băng khẽ nhăn mày, hai mắt nhìn xung quanh một vòng.
"Soạtttt! Roejtttt... Crắc! Tí tách... tí tách... Tách..."
Tiếng xé rách theo sau đó liên tiếp vang lên, tiếng nước nhỏ giọt xuất hiện, tiếng "cót két" cũng dần rõ ràng hơn.
Tiếng vang này so với ai cũng sẽ lạ lùng nhưng đối với nàng_Hàn Băng, lại hoàn toàn quen thuộc! Đó là tiếng xé rách, tiếng nước chảy... Là tiếng thịt tươi trên người con mồi bị xé ra, tiếng máu trong người con mồi chảy xuống đất!
Trong không khí lạnh lẽo tiêu điều của ngôi làng chẳng thoáng chốc liền tràn ngập mùi hôi tanh của máu tươi, một mùi nồng hắc đầy ghê tởm!
Hàn Băng cứ như vậy đứng im, không động đậy, tĩnh như một pho tượng đất. Khí tức toàn thân một giây trước còn chưa có gì đặc biệt, một giây sau sát khí liền như thủy triều cuồn cuộn chảy ra, theo bốn phía bay đi, xen vào mọi góc tách của ngôi làng.
Dường như cảm nhận được sát khi mãnh liệt của Hàn Băng, tiếng "sột soạt" liền liên tục vang lên. tiếng vậy nặng di chuyển đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-chi-nu-kieu-ngao/371514/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.