"Tùng!"
Tiếng trống mạnh mẽ vang lên, một số người cố líu kéo viết thêm vài câu nhưng không kịp, bài thơ lập tức bị tiểu đồng thu đi.
Mỗi người một vẻ mặt khác nhau, kiêu ngạo có, thất vọng có, vui mừng có, lo lắng có...
Phạm Minh Thuận lại nghiêng người qua, vẻ mặt gian manh:
"Băng huynh đệ, ngươi viết được không? Ta viết được mười hàng, hi vọng ổn! Ôi trời ơi, ta mà không qua được vòng ba thì về nhà bị phụ thân hành hạ chết mất! Băng huynh đệ, phụ mẫu ngươi đâu?"
"Chết rồi." Hàn Băng mặt lạnh tanh trả lời.
"... Ta xin lỗi, ta không cố ý, ta..." Phạm Minh Thuận lúng túng ngãi đầu.
"Không sao."
Phạm Minh Thuận lâm vào trầm mặc không nói gì. Mộ Anh Thiên đứng đằng sau lưng Hàn Băng nhìn nàng đồng tình. Hắn hiểu được cảm giác của Hàn Băng! Bởi vì hắn cũng từng mất đi người thân mà!
"Mọi người, vòng thi thứ hai đã qua, chúng ta liền bắt đầu với vòng ba! Vòng ba này là tỉ thí họa! Đề tài là tự do! Nếu ai ở vòng hai chưa qua được thì đây chính là cơ hội để gỡ điểm đấy! Thời gian là một ném hương, bắt đầu!" Nghiêm Thanh không cho họ nghỉ ngơi nhiều liền bắt đầu vòng ba.
*một nén hương tầm 20 đến 25 phút.
Khi nghe đến tin này, những người khuôn mặt ủ rũ nhanh chóng vui lên, còn những người tươi tắn thì nhanh chóng xụ xuống. Hi vọng lẫn bực tức hiện thị lên mắt bọn họ một cách rõ ràng.
"Tùng tùng!"
Tiếng trống vang lên, mọi người lại cắm cúi vẽ. Đây là hi vọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-chi-nu-kieu-ngao/371503/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.