Trong ba hoàng tử, kẻ có dã tâm lớn nhất là đứa con trai trưởng, người không có ham muốn quyền lực nhất lại là lão nhị, còn lão tứ thì lại là một kẻ không đáng để có thể ký thác kỳ vọng cao cả.
Đại hoàng tử Hưng Công tâm tư âm trầm kín kẽ làm việc không có gì để chê trách nhưng lại là một người mang tính kiêu ngạo, tự ngoại trang vẻ bề ngoài hào hoa tao nhã, một khi muốn thứ gì đó sẽ giành cho bằng được không từ thủ đoạn, một người như vậy sau này khi cai quản đất nước sẽ biến thành một bạo quân khát máu đáng sợ.
Nhị hoàng tử khác với hoàng huynh của y một chút ở điểm y là một người thẳng tính cương trực, biết lo tính trước sau, giàu lòng vị tha bác ái thương dân, một người như vậy rất thích hợp để làm một vị vua tốt nhưng y lại quá nhu nhược, sức khỏe không tốt lại càng không có ý muốn với ngôi vị, nếu trong tương lai một ngày nào đó y đột nhiên băng hà, chỉ sợ nội bộ triều chính sẽ rơi vào tay quần thần bất lương có ý muốn tạo phản.
Còn về phía tứ hoàng tử, Hưng Thành Vạn thật chẳng muốn nghĩ đến.
Tứ hoàng tử cả ngày chỉ lao đầu vào tửu sắc, thê thiếp chất đầy trong phủ, so với tam cung lục viện của lão còn muốn nhiều hơn gấp đôi. Mỗi ngày đều tay ôm phải ấp vui vẻ bên mỹ nhân không quan tâm chính sự. Đất nước mà rơi vào tay một hôn quân vô đạo như vậy thì chẳng bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-chi-nu-kieu-ngao/2271206/chuong-253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.