Thậm chí phòng bao chữ ở tầng hai cũng phát ra tiếng hô báo giá. Đối với những công tử thế gia cùng các đại gia tộc, những tác phẩm lưu truyền triều đại như vậy còn quý hơn cả kho báu!
"Ta muốn bức tranh thủy mặc đó!" Hàn Trịnh hai mắt như phát sáng nhìn chằm chằm vào đồ vật trên sàn đấu giá.
Hàn Ân Ý biết đại ca của mình là một người si mê tranh và thích sưu tầm họa cổ nên cũng không can ngăn hắn, để mặc hắn giơ bảng đấu giá. Dù sao chuyến đi lần này, bọn họ mang không ít ngân phiếu theo bên người. Mua một bức tranh cổ cũng không tốn bao nhiêu.
Hưng Công nhấp môi ly trà thơm được chuẩn bị đặc biệt híp mắt nhìn bức tranh thủy mặc bên dưới, trong đầu liên tục suy nghĩ về lời mà Mạc La nói.
Bản đồ kho báu sao? Liệu kho báu này có tồn tại hay không? Hay chỉ là một lời đồn thổi nhằm mục đích tăng giá vật phẩm lên? Mà nếu thật sự tồn tại, vậy thì kho báu kia sẽ có bao nhiêu của cải? Những của cải là vàng bạc châu báu, kim sa tơ lụa hay bí tịch võ luyện, hoặc hơn nữa là đan dược thần kỳ?
Càng suy nghĩ lòng tham của hắn càng nổi lên, nhưng cuối cùng vẫn bị nén lại sâu trong đầu, mỉm cười ôn hòa một tiếng nhìn Hàn Trịnh liên tục hô giá.
Ưu Thu Phỉ ngồi bên cạnh Hưng Công yên tĩnh ăn điểm tâm không nói lời nào. Dư quang ánh mắt vẫn luôn âm thầm để ý đến Hàn Ân Ý ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-chi-nu-kieu-ngao/2271151/chuong-222.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.