" Xin hỏi Tiêu Dao Vương cần đầu Hồng Chu này làm gì vậy? "
" Bổn vương thân chỉ là một luyện dược sư nên muốn có một con linh thú để bảo vệ cho ta mà thôi"
Đối với câu hỏi đầy tức giận của An Quốc Công, Tống Mịch vẫn là cười nói.
Lão già béo giờ đây tức giận đến hít thở không thông. Tên tiểu tử họ Tống chết tiệt. Bao nhiêu vị cao thủ muốn sách giày cho hắn còn chẳng đc nữa.
Anh Dạ công chúa nghe vậy liền ôm bụng cười. Xem ra lão già kia bị Tiêu Dao Vương nói cho chắc thổ huyết chết mất.
Hoàng Bắc Nguyệt vẫn hờ hững quan sát. Lúc trước nàng đang còn vui đc nhưng khi biết Tống Mịch là thánh quân của Quang Diệu điện thì lúc nào cũng hận hắn tận xương.
" 20000 vạn kim tệ "
Anh Dạ thoải mái hô to. Số tiền này đối với hoàng tộc vẫn quá ít.
" 25000 vạn kim tệ! "
An Quốc Công tức giận rống to. Toàn thân thịt mỡ run rẩy, người chảy đầy mồ hôi, số tiền này còn cao hơn thuế hằng năm của phủ An Quốc Công nữa.
Đám người ngồi dưới liền tặc lưỡi, quả là người có tiền.
" 30000 vạn kim tệ "
Tiêu Dao Vương lập tức ra giá, lúc này An Quốc Công đành bỏ cuộc, số tiền quá lớn, bọn họ mua ko nổi.
" 31000 vạn kim tệ "
Thanh âm của Anh Dạ vang lên, nàng hướng Tiêu Dao Vương cảm tạ.
" Không cần, chúc mừng công chúa đấu giá thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-cai-menh-pha-menh-nguoi/2811290/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.