Lưu Vân Các
Hoàng Bắc Nguyệt chưa có trở về nên Đông Lăng vẫn không ngủ được. Nàng đợi ở trong phòng đến hơn nửa đêm, trời cũng đã sắp sáng rồi, vậy bên ngoài nửa điểm động tĩnh cũng không có.
Không phải là đã xảy ra chuyện gì chứ? Đông Lăng âm thầm lo lắng, tiểu thư trước đây cũng không có đi khuya như vậy a.
Nàng thấp thỏm bất an, đi tới đi lui trong phòng, chợt nghe trong phòng có âm thanh sột soạt. Nàng vội vã chạy vào gian phòng.
" Tiểu thư, người đã trở lại a! "
Trên giường xuất hiện một bóng người đang lẳng lặng ngủ, Đông Lăng thấy vậy thở phào nhẹ nhõm, nguyên lai tiểu thư đã sớm trở về, chắc là mệt mỏi quá nên mới ngủ thiếp đi.
Nàng đi qua định đắp mền cho tiểu thư, nhưng khi thấy khuôn mặt của Hoàng Bắc Nguyệt thì không khỏi kinh hô một tiếng.
Nàng cũng biết không thể hô to trong thời điểm như thế này, nếu đưa tới quá nhiều người thì tiểu thư sẽ gặp phiền toái, nhưng là.... nàng không khống chế được a.
Nàng gần như phát khóc lên. Trên gương mặt của tiểu thư có một vết máu dài, gần như phá hủy cả khuôn mặt, sao nàng làm sao không đau lòng đây?
Hoàng Bắc Nguyệt "ưm" một tiếng, chậm rãi mở mắt ra, đôi lông mày không ngừng nhúc nhích, hiển nhiên thống khổ khi bị trừng phạt chi hỏa thiêu đốt khi nãy vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan.
Nhưng sao nàng cảm giác lần bị đốt này không thống khổ lắm so với lần trước? Là do
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-cai-menh-pha-menh-nguoi/2811226/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.