Chương trước
Chương sau
" Ngươi nói gì? Vạn Thú Vô Cương lại chính là ma tộc! Khụ khụ... "

Dạ Vương kích động nói sau đó liên tiếp ho khan, mỗi lần ho đều ra máu, Lộc Nhai liền đến cạnh khẽ vuốt lưng của hắn.

" Năm đó không biết vì lý do gì Vô Cương lại suy yếu rồi lạc đến đây, rồi bị Hiên Viên Cẩn bắt được luyện hóa thành Vạn Thú Vô Cương."

Hoàng Bắc Nguyệt nói.

" Vậy bây giờ hắn... "

" Thoát khỏi phong ấn của hắc ngọc, hồi phục lại trạng thái ban đầu. "

Tất cả đều rơi vào suy tư, bọn họ sống hớn trăm năm ở Tư U Cảnh, các thứ thần thoại như thần, ma bọn họ tin là thật.

Dạ Vương trầm ngâm đưa mắt nhìn nàng

" Hôm nay ngươi đến là muốn nhờ sự giúp

đỡ? "

" Không hẳn, nhưng nếu ngươi đồng ý hỗ trợ, có lẽ lượng hồn phách tiến vào sẽ ít hơn. "

Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói.

Dạ Vương cùng tất cả người trong đây đều nhăn mày, nàng nói là không hẳn nhưng thật ra là cố ý lôi chuyện người chết vì đại chiến ma tộc ra yêu cầu.

Không biết vì sao Hoàng Bắc Nguyệt lại biết, nhưng nếu đồng thời một lượng hồn phách lớn tiến vào Tư U Cảnh, người nơi đây mà không cai quản được làm hồn phách trốn thoát, chúng sẽ dần dần biến thành ma thú.

Lúc đó, thiên hạ càng loạn hơn.

Dạ Vương đang bị thương, người giúp nàng chỉ có thể là năm vị vương ở Tư U Cảnh.

" Giúp ngươi cũng được nhưng không có nguyên khí của Vạn Thú Vô Cương hỗ trợ, ngươi không thể phát huy hết toàn lực. "

Dạ Vương suy yếu nói.

" Ngươi nghĩ ta thèm khát sức mạnh của hắc ngọc đó lắm sao? Năm đó Hiên Viên Cẩn vì quá ham muốn năng lượng của Vạn Thú Vô Cương nên mới khiến Yểm nhập ma, quấy cho thiên hạ đại loạn. "

Hoàng Bắc Nguyệt cao giọng nói, điều này đúng là sự thật, bọn họ cùng thời với Hiên Viên Cẩn nên chắc chắn sẽ biết rõ, không ai có thể phảng bác nàng.

" Ngươi biết thật nhiều chuyện. "

Dạ Vương có chút run rẩy nói, nghe từ đầu đến giờ, hắn biết việc gì đã xảy ra với Cẩn nhi rồi...

" Ta đúng là biết khá nhiều chuyện. "

Hoàng Bắc Nguyệt không kiêng nể gì nói tiếp.



" Tư U Cảnh vĩnh viễn bị chìm trong bóng tối là do Hiên Viên Cẩn trả thù. Các ngươi tin vào Mệnh Bàn, dựa vào tương lai trống rỗng của nàng mà nói nàng sẽ gây họa, nhưng không phải các ngươi là ép nàng làm điều đó sao? "

Vừa nói, Hoàng Bắc Nguyệt không quên liếc mọi người xung quanh, bọn họ sắc mặt ai cũng rất xấu, hẳn vì việc hại Hiên Viên Cẩn năm đó mà áy náy đi.

Lôi Nộ bỗng nhiên đi lại chỗ nàng, nói với Dạ Vương

" Bệ hạ, thần tự nguyện đi giúp nha đầu này, việc năm đó đúng là do chúng ta, cường hãn điện hạ. Nếu không điện hạ cũng không tức giận mà đánh Tư U Cảnh mãi mãi không được ra ngoài ánh sáng. "

Lời hắn vừa nói, Hỏa Tịch, Phong Vô Hành và Thổ Nhuyễn cũng đồng tình, đi lại chỗ nàng, đối với Dạ Vương nói.

" Bệ hạ, chúng thần cũng tự nguyện giúp Hoàng Bắc Nguyệt. "

Dạ Vương cả người run rẩy, nghe những lời này làm hắn càng hối hận, Lộc Nhai bên cạnh lạnh mắt nhìn, mở miệng âm trầm

" Các ngươi không nghe lệnh Dạ Vương, lại nghe lệnh nữ nhân này ư? "

Lôi Nộ không sợ hãi, đứng ra nói lại

" Chúng ta thân là các vị vương của Tư U Cảnh, tuyệt sẽ nghe theo lệnh của Dạ Vương. Nhưng chúng ta cũng có lỗi với Cẩn điện hạ, nếu ma tộc mà nàng bắt được phá vỡ phong ấn thoát ra ngoài, chúng ta sẽ chiến đấu đánh hắn, coi như trả nợ cho nàng. "

" Băng, ngươi còn chần chừ sao? "

Hỏa Tịch cao quý nói với Băng Vương nãy giờ vẫn luôn im lặng, hắn rất quỷ dị, chỉ hành sự theo quyết định của Dạ Vương.

" Cảm tạ các vị đã giúp đỡ, Hoàng Bắc Nguyệt ta sẽ nhớ mãi ơn này. "

Hoàng Bắc Nguyệt kính trọng mà nói với bọn họ.

" Nhưng chủ yếu chúng ta làm vẫn là vì Cẩn điện hạ, chúng ta không muốn ma tộc mà nàng bắt được năm đó quấy rối đại lục, nếu ở dưới hoàng tuyền nàng biết, nàng sẽ rất hối hận. "

Hỏa Tịch cao ngạo nói.

" Vậy là được rồi. "

Hoàng Bắc Nguyệt mỉm cười, nháy mắt với Phong Liên Dực, mục đích hoàn thành được một nữa.

" Các ngươi thật sự muốn giúp nàng. "

Dạ Vương không có hỏi, mà là Lộc Nhai lạnh lùng nói, thấy bọn họ gật đầu, hắn liền hừ nhẹ, lấy Mệnh Bàn trong ống tay áo ra, để lên bàn cho bọn họ có thể nhìn thấy.

" Đây là... "

Lôi Nộ là người đầu tiên nhìn vào nhíu mày nói.

" Đây là thần khí Mệnh Bàn có thể biết được quá khứ, tương lai. Các ngươi coi đi, Mệnh Bàn của Hoàng Bắc Nguyệt. "

Lộc Nhai nói cho bọn họ biết, rồi nhìn sang Hoàng Bắc Nguyệt, thấy nàng vẫn ung dung tự đại, như xem chuyện không liên quan đến mình khiến hắn càng thêm khó chịu.



" Mệnh Bàn trống rỗng, ngươi cho bọn ta xem cái này làm gì? "

Lộc Nhai phất tay một cái trên mệnh bàn

" Các vị đại nhân chẳng lẽ đã quên hơn một trăm năm trước, Tế Ti đại nhân đã tiên đoán Cẩn điện hạ. Mệnh trên khay biểu hiện hết thảy, nhưng Cẩn điện hạ sau mười tám tuổi lại trống rỗng. "

Mệnh bàn là một lá bàn tròn màu đen, ở giữa như nước gợn trong suốt, mà bên bờ có các kí hiệu tinh vi như cùng Thiên Can Địa Chi.

Giờ phút này giữa vòng tròn chỉ có chút nước sáng lắc lư mà không có bất cứ cái gì khác.

" Các vị có thể nhìn thấy quá khứ của nàng, nhưng hiện tại và tương lai vô cùng mờ mịt, vô pháp xem được. "

Hoàng Bắc Nguyệt một bên nghe đầy hứng thú, nàng chỉ là một linh hồn tá túc trên thân thể Bắc Nguyệt quận chúa, giờ vẫn chưa dựng được linh thể mới, bọn họ có thể nhìn thấy quá khứ và tương lai của Bắc Nguyệt quận chúa, nhưng nàng thì không.

" Trống rỗng thì chứng tỏ tai họa gì? "

Lôi Nộ hỏi

" Năm đó đại tế ti nói, người không nhìn thấy tương lai, nhất định là căn nguyên gây họa cho thiên hạ. Sư phụ nói chưa từng sai, Cẩn điện hạ sáng chế Vạn Thú Vô Cương, sau khiến đại lục Tạp Nhĩ Tháp lâm vào vực sâu vạn kiếp bất phục. Ma thú xuất thế, máu chảy thành sông, mà nay, lịch sử hình như lại tái diễn. "

" Ngươi cũng thật vô căn cứ, không nhìn thấy tương liền định ta gây họa cho thiên hạ. Nếu làm cho thiên hạ hưng thịnh thì sao? Một lời khó nói, các ngươi cũng không biết được, phải để thời gian trả lời. "

Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi nhìn qua Mệnh Bàn, bên miệng mang theo ý cười, phá mệnh người, có thể tùy tiện nhìn được sao?

" Nhưng ta tuyệt đối không cho Tiêu Cẩn thứ hai xuất hiện. "

Dạ Vương nãy giờ trầm mặc, bỗng nhiên mở miệng nói.

" Đơn nhiên ta sẽ không là Tiêu Cẩn thứ hai, ta là Hoàng Bắc Nguyệt! Không ai có thể là ta. "

Nàng không chỉ nói cho bọn họ biết, mà còn muốn nói cho Linh Lung.

Bọn họ rơi vào suy tư, Hoàng Bắc Nguyệt nói cũng đúng mà Lộc Nhai nói cũng đúng.

" Hiên Viên Cẩn đúng là đã sai khi sáng chế ra Vạn Thú Vô Cương, nhưng nếu các ngươi giúp đỡ nàng chứ không hãm hại nàng, ta tin nàng có thể khắc phục hậu quả. "

Hiên Viên Cẩn là một thiên tài trăm năm khó gặp, có thể nghiên cứu ra Thất Phá Đan dựng lại linh thể là đã nghịch thiên lắm rồi.

" Nói đến đây ta sẽ cho các vị suy nghĩ thêm, ta cũng không ép. "

Hoàng Bắc Nguyệt nhàn nhạt nói rồi quay đầu với Dạ Vương

" Hôm nay ta đến đây còn muốn xin Dạ Vương giúp một việc nữa. "

" Việc gì? "

" Ta muốn gặp một người, thỉnh ngươi giúp ta mở ra không gian lá chắn giữa các đại lục. "
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.