Vậy là đêm đó Tôn Từ Y nằm cạnh Trương Từ Hiểu, đứa con tinh thần của cô.
Cô không thể chợp mắt nổi, cảm giác cứ là lạ, vốn dĩ tên nhóc nằm cạnh chính là một tảng băng nhỏ.
"Nó chỉ là một đứa bé 13 tuổi mà thôi, mình sợ gì chứ?"
Đột nhiên hắn xoay người ôm lấy cô, miệng lẩm bẩm gì đó:
"Mẹ...mẹ ơi...đừng bỏ A Hiểu..."
Cô giật mình, khuôn mặt cũng dần ửng đỏ. Cô không thể đẩy hắn ra, thôi thì cứ kệ như vậy. Cũng tại cô mà Trương Từ Hiểu mới phải xa mẹ ruột từ nhỏ.
Sáng hôm sau, hắn bị tì nữ đánh thức. Trương Từ Hiểu lờ mờ mở mắt, phát hiện ra mình đang ôm người ngủ cạnh thì hoảng lắm. Tôn Từ Y đã tỉnh dậy từ lâu. Khi Trương Từ Hiểu ngồi dậy cô như được giải thoát, cô ngồi dậy vươn vai một cái đầy uy lực:
"Đau quá đi, cả đêm chỉ nghiêng một bên"
"Ta xin lỗi, trong lúc ngủ ta không để ý" hắn có chút áy náy.
"Thiếu gia, thiếu phu nhân, lúc nữa hai người còn phải đến thỉnh an tướng quân ạ" Tì nữ nhắc nhở.
"Ta biết rồi" Tôn Từ Y mệt mỏi bước xuống giường, chỉ là ngủ một đêm mà cô muốn trầm cảm luôn.
Sau khi thay đồ chải chuốt, cả hai cùng đến thỉnh an Trương Tướng quân. Ông ta không mấy vui vẻ khi thấy vẻ mặt con trai, cứ như bị ép buộc vậy.
Tôn Từ Y kính cẩn dâng trà:
"Mời tướng quân dùng trà"
Trương Tướng quân nhìn con dâu với ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-cai-menh-nam-chinh-xin-dung-buoc/2662000/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.