Tôn Từ Y được Trương Từ Hiểu đưa về Tướng quân phủ. Trương Tướng quân thấy con dâu bị thương thì vô cùng lo lắng.
Đại phu băng bó cho Tôn Từ Y, e là cô phải nằm tu tâm dưỡng tính một thời gian. Đại phu bẩm báo lại với Trương Tướng quân:
"Chân của thiếu phu nhân không sao, chỉ cần chữa trị tốt sẽ khỏi ngay, không để lại sẹo"
"Phiền đại phu rồi" Lạc Dụng tiễn đại phu ra về.
Trương Tướng quân vừa lo vừa giận, ông trách móc con trai:
"Vì sao con cũng ở đó mà không bảo vệ phu nhân con vậy?"
"Là cô ta tự chạy ra, con cũng không kêu cô ta bị thương" Thái độ Trương Từ Hiểu đầy khinh thường
"Con..."
Trương Tướng quân định nói thêm thì Tôn Từ Y xen vào:
"Cha, cha đừng trách huynh ấy. Đúng là con tự chạy ra"
"Tại sao con lại có mặt ở Tiểu viện Nhã Đồng?"
Đối mặt với câu hỏi của Trương Tướng quân, Tôn Từ Y tất nhiên không nói ra sự thật:
"Con xin lỗi, là do con nhất thời ham chơi. Nói là muốn đi may y phục nhưng lúc đến trước Tiểu viện lại thấy đông đúc, tưởng ở trong đó có trò gì vui, con không ngờ cây xà ngang lại rơi xuống"
Trương Tướng quân dường như cũng tin vào lời nói dối kia, Tôn Từ Y bồi thêm vài câu:
"Cha ơi, người suýt nữa mất mạng là con trai cha, sao cha một câu cũng không hỏi huynh ấy vậy?"
"Con nghỉ ngơi đi" Trương Tướng quân bỏ đi.
Ông ta quay về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-cai-menh-nam-chinh-xin-dung-buoc/2661995/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.