Chương trước
Chương sau
Tôn Từ Y trốn trong một cái nhà kho buồn bực khóc lóc. Cố Dĩ An thấy vậy cũng không biết làm gì, hắn là kiểu người chưa bao giờ dỗ dành con gái:

"Hay là ta mang đến cho cô ít bánh ngọt"

"Không cần, huynh nghĩ ta là trẻ con đấy à?" Tôn Từ Y lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt mình:"Huynh chạy theo ta làm gì?"

"Thấy cô vừa chạy trốn vừa khóc lóc ta có thể không đi theo à? Lần đầu thấy cô khóc đấy, ghê quá đi"

Tôn Từ Y tránh ánh mắt của Cố Dĩ An:

"Ta và Trương Từ Hiểu cãi nhau về bóng đen, đó là lần đầu tiên bọn ta cãi nhau, hắn còn khinh thường ta yếu đuối. Ta chỉ muốn giúp đỡ thôi, huynh nói xem sao Trương Từ Hiểu cứ phải dùng những lời lẽ đáng ghét như thế?"

"Cô cũng biết Trương Từ Hiểu không phải người giỏi thể hiện cảm xúc của mình ra ngoài, chỉ tại huynh ấy lo lắng cho cô thôi"

"Ta biết, nhưng ít ra cũng nên nói nhẹ nhàng chứ? Lẽ nào vẫn còn tức giận vì đêm ở bãi săn?"

Cố Dĩ An ngẩng lên nhìn cô:

"Đêm ở bãi săn có gì giữa hai người sao?"

"Không có gì nghiêm trọng đâu"

Nhưng đối với cô câu nói vừa thốt ra lại trái với lòng mình, đó là một chuyện rất nghiêm trọng khiến cô suy nghĩ rất nhiều thậm chí còn gặp phải ác mộng.

"Ta hỏi thật, cô khóc là vì bị khinh thường hay là vì huynh ấy không chịu hiểu cho cô?"

Câu hỏi như có ý định dò hỏi tâm tư của cô khiến cô không cách nào trả lời được, chỉ đành im lặng.

"Trương Từ Hiểu thật sự rất yêu cô, cô lại không mảy may cảm nhận được"

"Yêu ta?" Tôn Từ Y cười khẩy không tin những gì mình nghe thấy:"Đừng đùa nữa"

"Hai người vẫn chưa nói chuyện rõ ràng nhau đúng không?"

Tôn Từ Y cũng im lặng không trả lời, Cố Dĩ An lại bật cười.

"Cô đừng nói với ta cô khóc là vì áp lực đấy nhé"

"Đúng là có chút áp lực, mỗi khi ta ở cạnh Trương Từ Hiểu đều rất áp lực. Cảm thấy mọi việc rất khó quyết định, rất khó chịu."

Ngoài miệng thì nói vậy nhưng Tôn Từ Y luôn cảm thấy người áp lực nhất trong mối quan hệ này là Trương Từ Hiểu, chàng luôn bị kéo vào những việc không liên quan đến mình.

"Cô không thích Trương Từ Hiểu chút nào sao?"

"Ta..."

Tôn Từ Y trầm mặc cúi gằm, cô cũng không biết, đôi lúc lại thấy có chút tham lam muốn ở bên Trương Từ Hiểu nhiều hơn, không xác định được cảm xúc thật. Cô lại nhớ đến Tôn Từ Y trong giấc mơ, từng câu từng chữ như nói lên chính tham vọng của cô vậy. Chần chừ một lúc cô cũng trả lời:

"Ta không biết...có lẽ ta chỉ coi Trương Từ Hiểu là bằng hữu, không phải Trương Từ Hiểu khổ sở đều do ta sao? Vì ta nên Trương Từ Hiểu mới xa kinh thành 5 năm, vất vả bao nhiêu. Ai lại mong có một nương tử chỉ biết làm ăn buôn bán, săn quái vật, lo chuyện bao đồng?"

Cố Dĩ An đột nhiên nghe được tiếng bước chân từ ngoài truyền vào.

Trương Từ Hiểu đứng bên ngoài đã nghe tất cả, những câu hỏi của Cố Dĩ An cũng như đang hỏi thay Trương Từ Hiểu, có lẽ nghe được câu trả lời chàng mới rời đi, tâm trạng phức tạp.

Hắn thở dài đứng dậy:

"Tôn Từ Y, cô là một người tốt, một người hiểu chuyện. Vậy nên đừng để những người xung quanh tác động đến cô, vẫn là nên dũng cảm đối diện"

"Dũng cảm đối diện?" Tôn Từ Y ngây người

"Cô cứ từ từ nghĩ đi. Ta đưa cô về, ở đây bám nhiều bụi bẩn, y phục của cô rất đẹp, cô nỡ làm bẩn nó sao?"

Cố Dĩ An kéo Tôn Từ Y đứng dậy, hai người cùng rời khỏi nhà kho. Vừa đi được một lúc đã gặp Cố Khải Ngôn.

"Khải vương điện hạ" Tôn Từ Y hành lễ

"Người một nhà cả, đa lễ làm gì?" Cố Khải Ngôn cười rồi nhìn Tôn Từ Y:"Bây giờ cô đã là con gái ta, ít ra cũng phải gọi một tiếng "cha" mới được"

"Ta mới không thèm ấy" Cô phồng má



Cố Dĩ An nhịn cười liền bị Cố Khải Ngôn lườm cho:

"Ngươi đừng tưởng khi không trở thành hoàng điệp của ta thì có thể tùy hứng"

"Không phải trước giờ đều như thế à? Hoàng thúc, hoàng điệp gì chứ?" Tôn Từ Y nói: "Một tiếng "cha" này thì để sau đi, cả đại điện hôm nay ai mà không biết ngài đòi nhận ta làm nghĩa nữ là vì củng cố chính quyền ở kinh thành? Còn gì tốt hơn khi làm thông gia với Thừa tướng?"

"Cô nghĩ nhiều rồi, ta thật sự muốn nhận cô làm nghĩa nữ, chưa từng toan tính gì khác. Dần dần cô sẽ nhận ra thôi. Người ngoài nghĩ thế nào ta mặc kệ"

Tôn Từ Y không tin, còn khinh bỉ những lời nói này của Cố Khải Ngôn. Đến cả Trương Thừa tướng luôn miệng nói thương yêu cô, coi cô như con gái còn mang nhiều toan tính, huống hồ là một người có quan hệ ân nghĩa với cô.

"Khải vương điện hạ hứng thú cũng thật khác biệt. Ta chỉ cách người 7 tuổi, sợ rằng có lời ra tiếng vào" Tôn Từ Y tránh ánh mắt của Cố Khải Ngôn

"Cô nghĩ thế nào cũng được. Cô là cùng Thành vương đi đâu?" Thấy Tôn Từ Y tay trong tay với Cố Dĩ An, Cố Khải Ngôn không khỏi tò mò: "Ta biết hai người giờ là biểu huynh biểu muội nhưng cũng không cần phải thân thiết thế này đâu"

Cố Dĩ An vội buông tay Tôn Từ Y ra, chỉ là lúc nãy kéo cô dậy mới vô tình nắm lấy. Nhưng cô không ngần ngại mà kéo lấy tay Cố Dĩ An:

"Có sao đâu, bọn ta vốn đã thân thiết rồi. Đúng không Lạc Lạc?"

Tôn Từ Y biết Cố Khải Ngôn là muốn nhắc đến hai chữ "thể diện", nếu để người khác trông thấy Tướng quân phu nhân nắm tay Thành vương gia sợ rằng bị lời ra tiếng vào, cũng làm ảnh hưởng đến danh tiếng của Khải vương. Cô là đang muốn chọc tức Cố Khải Ngôn.

"Nếu tối nay đã không muốn về Thừa tướng phủ, thì đến Khải vương phủ đi. Xem nhà mới của cô thế nào"

Cố Khải Ngôn kéo tay Tôn Từ Y rời đi, cô không phản kháng được đành nghe theo, vẫy tay từ biệt Cố Dĩ An. Lúc đó Trương Từ Hiểu vẫn chưa quay về, vừa hay bắt gặp cảnh này:

"Khải vương điện hạ, ngài vội vã thế này là muốn dẫn phu nhân ta đi đâu?"

Tôn Từ Y nhìn khuôn mặt của Trương Từ Hiểu, dường như chàng vẫn không có ý định sẽ hiểu cho cô về vấn đề của bóng đen.

"Ta muốn đưa con gái về vương phủ thôi. Sao thế? Không vui?" Cố Khải Ngôn tươi cười

"Ta chỉ thắc mắc thôi, nhưng ta còn chuyện muốn nói với phu nhân"

"Không có chuyện gì cả, ta không muốn nghe chàng nói." Từ Khải vương kéo cô đi bây giờ đổi lại cô kéo người ta đi, vẻ mặt tức giận là vẫn thù dai.

Trương Từ Hiểu chỉ đành nhìn hai người rời đi, Cố Dĩ An tiến lên.

"Từ Y đã rất tức giận, ta tin huynh là người đầu tiên khiến cô ấy khóc vì tranh cãi một vấn đề đấy. Cho dù huynh đã nghe hết những gì trong nhà kho nhưng đừng vội bỏ cuộc, không phải cô ấy không thích huynh đâu"

"Bớt nói lại. Vết thương chưa khỏi, Thành vương gia mau về Thành vương phủ nghỉ ngơi sớm đi." Trương Từ Hiểu mệt mỏi

Sáng hôm sau, trời đổ tuyết lớn. Khắp sân đều phủ một lớp tuyết trắng xóa. Tôn Từ Y vừa tỉnh giấc đã thấy lạnh lẽo.

"Người đâu" Tôn Từ Y nhìn ra ngoài đã thấy ánh sáng hắt qua cửa:"Sao không ai gọi ta dậy thế?"

Cánh cửa phòng mở ra mang theo chút gió lạnh, một tì nữ bước vào. Tì nữ này mặc y phục màu hồng phấn và để kiểu tóc khác khiến Tôn Từ Y thấy lạ lẫm, mãi mới nhận ra mình đang ở Khải vương phủ. Bình thường tì nữ ở phủ Thừa tướng sẽ dùng y phục màu tím pha với màu trắng cho đẹp.

"Tiểu thư, bây giờ mới là giờ Thìn, vương gia nói không cần gọi cô dậy sớm"

"Mới là giờ Thìn? Hai từ "mới là" của ngươi thật là nhẹ nhàng, bình thường ở Thừa tướng phủ ta dậy vào giờ Mão còn thấy muộn đấy" Tôn Từ Y có chút tức giận

"Vương gia nói nếu tiểu thư tức giận thì có thể đến gặp ngài ấy. Vương gia chỉ là lo nghĩ cho sức khỏe của con gái mình thôi. Nô tì sẽ báo lại với vương gia và cho người chuẩn bị bữa sáng" Cô tì nữ nhanh nhảu rời đi

"Ơ...này!" Tôn Từ Y tròn mắt: "Không phải bình thường làm phật lòng chủ tử các tì nữ sẽ xin thứ lỗi sao? Có phải là chủ nào tớ nấy không?"

Những tì nữ khác cùng bước vào, người thì bưng chậu nước rửa mặt, người thì bưng y phục, trang sức, bọn họ đứng dàn hàng ngang trước mặt Tôn Từ Y rồi đồng thanh:

"Tiểu thư, để chúng nô tì hầu hạ người"

Tôn Từ Y chưa kịp phản ứng bọn họ đã bắt đầu công việc. Một cô vắt khăn lau rồi đưa đến trước mặt cô:

"Không cần đâu, để ta tự làm"

Bất đắc dĩ tì nữ đành để cô giật lấy khăn lau trong tay. Khi cô vừa lau mặt xong rồi bước xuống giường thì bọn họ đã kích động muốn cởi y phục trên người cô, cô hoảng hốt lùi lại:

"Các ngươi muốn làm gì?"

"Chúng nô tì chỉ muốn thay y phục cho tiểu thư thôi, mọi người đều thế này mà"

"Ta không cần, các ngươi mau để đồ xuống. Ta tự thay được rồi, lát nữa chải tóc cho ta là được"

"Vâng"



Tôn Từ Y cầm lấy y phục vội vàng vào trong thay. Tì nữ ở đây vào tì nữ ở Thừa tướng phủ thật sự quá khác biệt rồi.

Bộ y phục chuẩn bị cho cô cũng thuộc loại khác, màu tím nhạt, thêu chỉ dát vàng và đính ngọc trai trông rất đẹp. Cô không hay dùng loại y phục xa xỉ thế này, những bộ kia của cô dù không đắt nhưng được cách tân phần tay đủ đẹp rồi. Cô bước ra ngoài cùng bộ y phục mới, các tì nữ xôn xao:

"Tiểu thư rất hợp với màu này"

"Vừa vặn luôn này"

"Cô ấy thật sự rất xinh đẹp"

Nhưng câu nói tiếp theo của cô khiến bọn họ thất vọng:

"Đem bộ y phục tối qua của ta đến đây, ta không quen mặc loại này"

"Bộ y phục kia đã bị giặt rồi. Cô chỉ có thể mặc bộ này thôi"

Các tì nữ thắc mắc không biết ở Thừa tướng phủ cô được đối đãi thế nào mà qua đây thứ gì cũng tỏ ra lạ lẫm. Đó là phủ Thừa tướng, tính ra mọi thứ phải xa xỉ hơn mới đúng.

Đến cả kiểu tóc và trâm cài cũng đổi mới, toàn bộ đều bằng vàng, còn được đính vô số đá quý. Tôn Từ Y đau đầu nghĩ thầm:

"Thật không ngờ Khải vương vì muốn dụ dỗ ta mà làm đến mức này"

Tì nữ cầm hộp phấn lên định trang điểm thì Tôn Từ Y đã đứng dậy:

"Ta đói rồi, muốn đi ăn sáng"

"Nhưng vẫn chưa trang điểm, tiểu thư..."

Cô nhanh chóng bước lại phía cửa rồi mở cửa ra, lại không ngờ Trương Từ Hiểu đứng đó từ trước, không kịp dừng chân mà ngã vào lòng người ta. Trương Từ Hiểu cũng bất ngờ ôm lấy Tôn Từ Y:

"Nàng không sao chứ?"

"Không sao" Tôn Từ Y không nhìn vào khuôn nhan Trương Từ Hiểu mà lạnh nhạt đẩy người ta ra, nhanh chóng rời đi

Các tì nữ bước ra ngay sau đó:

"Tham kiến Tướng quân"

"Các ngươi hầu hạ phu nhân chắc là biết nàng ấy đang định đi đâu đúng không?"

Trương Từ Hiểu mới hỏi có một câu mà các tì nữ đã thay nhau nói:

"Cái này...là giống tránh mặt Tướng quân hơn đấy. Ai nhìn vào cũng có thể thấy tiểu thư không vui khi thấy ngài"

"Đúng ạ, người ta nói phu thê đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa. Ngài nhanh chóng làm hòa với phu nhân đi"

Bị Trương Từ Hiểu liếc thì không ai dám nói thêm câu nào mà đồng loạt cúi đầu. Lần nào đến đây nói chuyện với đám nô tài trong Khải vương phủ đều khiến chàng mệt mỏi:

"Tiểu thư chắc là đi tìm vương gia để...dùng bữa sáng rồi ạ" Một trong số đó trả lời

Trương Từ Hiểu không nói thêm gì liền nhanh chân rời đi.

Tôn Từ Y đi mấy vòng cuối cùng cũng đến được đại sảnh, Cố Khải Ngôn đang ở đó chờ cô, bữa sáng đã được bày ra sẵn. Nhìn dáng vẻ mới của Tôn Từ Y, chàng vô cùng ưng ý mà gật đầu một cái:

"Quả nhiên vương phủ hợp với con hơn. Mau ngồi xuống ăn sáng đi"

Tôn Từ Y lại vô cảm nói:

"Vương gia, ta chỉ là bất quá mới tá túc một đêm, ngài không cần vì lấy lòng ta mà phải thế này đâu"

"Lấy lòng? Bổn vương biết con gái ta không tham lam. Những món đồ này chỉ để chứng minh sự yêu thương mà Khải vương phủ giành cho con thôi" Khải vương mỉm cười bày bát đũa ra: "Lẽ nào sợ ta có ý đồ xấu xa gì với mĩ nữ?"

Tôn Từ Y kích động ngồi xuống ghế, hai tay đập mạnh xuống bàn:

"Ta không có ý đó. Điện hạ, nếu ngài cần một đứa con gái tận hiếu, ngài có thể lấy vợ sinh con. Lúc đầu ta chỉ nghĩ ngài cần gia thế hiện tại của ta nên mới xin hoàng thượng nhận ta làm nghĩa nữ, nhưng đêm qua tính toán cẩn thận, ta thấy...ngài không cần sự hỗ trợ của Thừa tướng"

"Được rồi, được rồi. Ta không cần nghe một tiếng "cha", chỉ cần con tiếp nhận mọi thứ ta dành cho con thôi. Ngoan ngoãn đi. Những món ăn này đều là ta mới sáng sớm đã cho người đến phủ Thừa tướng dò hỏi, đều là món con thích"

"Vương gia, đừng cố chấp như vậy mà. Ngài cần gì có thể nói cho ta nghe, ta sẽ cố gắng đáp ứng. Ta tuyệt đối không dùng thân phận nghĩa nữ Khải vương để hành sự"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.