Tôn Từ Y trốn trong một cái nhà kho buồn bực khóc lóc. Cố Dĩ An thấy vậy cũng không biết làm gì, hắn là kiểu người chưa bao giờ dỗ dành con gái:
"Hay là ta mang đến cho cô ít bánh ngọt"
"Không cần, huynh nghĩ ta là trẻ con đấy à?" Tôn Từ Y lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt mình:"Huynh chạy theo ta làm gì?"
"Thấy cô vừa chạy trốn vừa khóc lóc ta có thể không đi theo à? Lần đầu thấy cô khóc đấy, ghê quá đi"
Tôn Từ Y tránh ánh mắt của Cố Dĩ An:
"Ta và Trương Từ Hiểu cãi nhau về bóng đen, đó là lần đầu tiên bọn ta cãi nhau, hắn còn khinh thường ta yếu đuối. Ta chỉ muốn giúp đỡ thôi, huynh nói xem sao Trương Từ Hiểu cứ phải dùng những lời lẽ đáng ghét như thế?"
"Cô cũng biết Trương Từ Hiểu không phải người giỏi thể hiện cảm xúc của mình ra ngoài, chỉ tại huynh ấy lo lắng cho cô thôi"
"Ta biết, nhưng ít ra cũng nên nói nhẹ nhàng chứ? Lẽ nào vẫn còn tức giận vì đêm ở bãi săn?"
Cố Dĩ An ngẩng lên nhìn cô:
"Đêm ở bãi săn có gì giữa hai người sao?"
"Không có gì nghiêm trọng đâu"
Nhưng đối với cô câu nói vừa thốt ra lại trái với lòng mình, đó là một chuyện rất nghiêm trọng khiến cô suy nghĩ rất nhiều thậm chí còn gặp phải ác mộng.
"Ta hỏi thật, cô khóc là vì bị khinh thường hay là vì huynh ấy không chịu hiểu cho cô?"
Câu hỏi như có ý định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-cai-menh-nam-chinh-xin-dung-buoc/2661911/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.