"Nàng có biết vì sao bọn họ không tỏ ra đau buồn không?"
Tôn Từ Y đang ngây người nhìn những binh sĩ kia nghe câu hỏi của Trương Từ Hiểu thì bỗng tỉnh lại:
"Ta không biết" Cô lắc đầu
"Tại vì hi sinh chính là niềm kiêu hãnh của các tướng sĩ. Nàng không cần cảm thấy lỗi là do mình"
Trong lúc đó bỗng tiếng hét thảm thiết của Cố Khải Ngôn truyền ra khiến cả dịch quán bị kinh động. Trương Từ Hiểu và Tôn Từ Y vội vã chạy vào xem.
Cố Khải Ngôn đang nằm xấp trên giường, cả phía trên trần trụi, vết thương trên lưng vẫn còn rỉ máu.
"Có chuyện gì?" Trương Từ Hiểu hỏi cung nữ đang bôi thuốc cho Cố Khải Ngôn
Cô ta cúi đầu trả lời, vẻ mặt ái ngại:
"Bẩm Tướng quân, vương gia nói là sợ đau, không muốn bôi thuốc. Nô tì chưa kịp làm gì ngài ấy đã hét lên ầm ĩ. Nếu còn kéo dài việc bôi thuốc, sợ là..."
Cố Khải Ngôn ngước nhìn hiền tế, khuôn mặt đã dần trắng bệch. Trương Từ Hiểu cầm lấy lọ thuốc trong tay cung nữ:
"Để ta bôi cho vương gia"
Cố Khải Ngôn vội lên tiếng, giọng nói có phần run rẩy:
"Đừng mà, ta không muốn. Tiểu tử nhà ngươi mạnh tay như vậy sẽ làm đau chết ta! Ai cũng được trừ con"
Tôn Từ Y tiến đến, cô ngồi xuống bên giường trầm ngâm nhìn vết thương một hồi:
"Để ta bôi thuốc cho vương gia"
Trương Từ Hiểu dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cô:
"Nàng có được không đấy?"
"Trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-cai-menh-nam-chinh-xin-dung-buoc/2661891/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.