"Tại sao nàng không muốn quay về? Bây giờ nàng đang mang đứa con của ta, nàng không thể đi đâu cả. Mọi người đều mong nàng trở lại mà" Trương Từ Hiểu lập tức lí luận
"Nhưng ta..."
Tôn Từ Y còn chưa kịp nói xong thì bụng lại truyền đến cơn đau dữ dội, cô ôm lấy bụng vịn lấy tay Trương Từ Hiểu, hai chân không đứng vững nổi, sau đó cô không biết chuyện gì xảy ra tiếp theo nữa, chỉ nghe được tiếng phu quân gọi mình dần dần nhỏ lại.
Cho đến khi Tôn Từ Y tỉnh lại thì trời đã sáng rồi, khuôn mặt cô trở nên trắng bệch, không còn tia huyết sắc. Khuôn mặt Cố Khải Ngôn mờ mờ ảo ảo hiện ra trước mắt cô:
"Đây là con đang nằm mơ sao?" Cô tò mò yếu ớt đưa tay chạm thử khuôn mặt kia, sờ được da thịt người thật cô mới biết đây không phải mơ, thị lực cũng dần phục hồi
Mọi người thấy cô tỉnh vô cùng mừng rỡ. Cố Khải Ngôn lập tức nắm lấy tay con gái, chưa gì đã giận dỗi trách móc:
"Đứa trẻ này, nói bỏ đi là bỏ đi. Còn ôm cả cháu ngoại của ta bỏ chạy nữa"
"Cha, con không cố tình đâu, chỉ là muốn sau khi đến Thần Quốc mới báo cho người biết tin này"
"Còn muốn đến Thần Quốc mới báo tin, muốn ta chạy từ Nam Sơn Bắc Triều đến tận Thần Quốc xa xôi thăm con gái và cháu ngoại sao? Không được đi nữa, theo ta quay về Nam Sơn"
Trương Từ Hiểu nghe vậy không khỏi tò mò, phải về kinh thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-cai-menh-nam-chinh-xin-dung-buoc/2661852/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.