Chương trước
Chương sau
"Gì cơ? Từ Y, muội thật sự đồng ý gả cho hắn sao?" Trương Thuần Ninh sửng sốt

"Muội còn có thể làm gì chứ? Thừa tướng, Khải vương và Tiểu Lạc đều đang bị thương nặng như vậy, không thể chịu đựng được thêm đâu" Tôn Từ Y thờ thẫn đáp

Mới sáng ra Trương Thuần Ninh đã đến chỗ Tôn Từ Y dò hỏi, lại phát hiện ra cánh tay Tôn Từ Y bị Đông Quân kiếm làm bị thương.

"Nếu từ giờ cho đến mùng 3 tháng sau chúng ta không tìm được giải pháp gì thì sao?" Trương Thuần Ninh ôm trán

"Ta cũng không biết, đành tùy cơ ứng biến thôi. Chúng ta phải tìm cách mang Trương Từ Hiểu trở lại."

"Cố Đạt hắn ta nhất định không chịu đưa thuốc giải cho chúng ta. Giải loại dược Vô Tình này vẫn còn có một cách" Trương Thuần Ninh suy nghĩ

"Là cách gì?"

"A Hiểu luôn coi muội là người quan trọng nhất, nếu muội tiếp xúc nhiều với nó, nói không chừng nó sẽ nhớ ra. Nhưng mà chúng ta không thể nói chuyện với đệ ấy ngay trước mặt Cố Đạt, có nói đệ ấy cũng chẳng nghe"

Đến đoạn, Tôn Từ Y liền nghĩ ra cách để nói chuyện với phu quân mà không đánh nhau.

"Tỷ quay về nói tỷ phu đi nghe ngóng nơi ở của Trương Từ Hiểu trước. Ta có cách rồi. Bây giờ ta phải đi ngắm sen cùng Cố Đạt"

Tôn Từ Y nhẹ cười, cô đứng dậy rồi rời đi.

Mới sáng sớm đã muốn cùng cô đi ngắm sen, không biết là có vấn đề gì nữa.

Cô bước đến hồ sen, phía sau là một dàn cung nữ do Cố Đạt sắp xếp. Lúc đến thì không chỉ có riêng Cố Đạt và các cung tần thái giám, còn có Cố Toàn và cả Trương Từ Hiểu. Trương Từ Hiểu vẫn như vậy, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô như người xa lạ khiến cô hết sức tủi thân.

"Trương Từ Hiểu..." Cô chạy đến

Chàng ta vậy mà cúi đầu trước cô:

"Quận chúa"

Cố Đạt thấy cảnh này cũng phì cười, Trương Từ Hiểu sẽ không nhận ra cô nữa. Hắn ngang nhiên bước đến kéo tay cô rời đi. Ai ai cũng có thể nhìn thấy vẻ mặt không tình nguyện của cô.

"Cố Đạt, đừng giả vờ tình cảm nữa. Rốt cuộc ngươi muốn thế nào mới chịu tha cho mọi người?"

"Nàng biết rõ còn gì" Hắn vô tội nhìn cô

"Ta đã đồng ý làm hoàng hậu của ngươi rồi, ngươi còn muốn gì nữa chứ?"

"Muốn nàng ở bên ta mãi mãi, không đi tìm Trương Từ Hiểu nữa"

Cố Đạt hiểu rõ, bây giờ hắn vẫn còn người để uy hiếp cô, nếu giờ hắn đồng ý thả người cô sẽ bỏ chạy ngay. Nói là đồng ý làm hoàng hậu của hắn nhưng hắn biết cô vẫn luôn không từ bỏ chấp niệm với Trương Từ Hiểu, đã thế hai bọn họ còn có 2 đứa trẻ. Nhưng hắn không để tâm nhiều như vậy, chỉ cần giam giữ cô bên mình không sợ có ngày cô không nhìn thấy hắn.

Cố Toàn cũng rất hả hê nhìn Trương Từ Hiểu. Lúc ở Bắc Triều, Trương Từ Hiểu luôn dí sát kè kè bên phu nhân, vậy mà giờ đây hắn không nhận ra phu nhân mình, còn muốn đến dự đại điển phong hậu của thê tử mùng 3 tháng sau.

"Sao thế? Ngươi nhìn quận chúa chằm chằm là có ý gì?" Cố Toàn lên tiếng

Cho dù Trương Từ Hiểu không nhớ gì nhưng từ lúc đến Tây Triều hắn vẫn luôn thấy ghét tên ham ăn lười làm này, cả ngày chơi bời uống rượu, vui vẻ với mĩ nhân. Không nhìn Cố Toàn một cái, Trương Từ Hiểu khinh bỉ đáp:



"Điện hạ nhìn nhầm rồi, mạt tướng là đang để ý bệ hạ. Vị quận chúa đó thân thủ phi phàm, sợ rằng cô ta có ý thích sát hoàng thượng"

"Ngươi lại dám xem thường ta. Ta là hoàng huynh của hoàng thượng đấy. Ngươi chỉ là một tên theo chân đệ đệ ta" Cố Toàn tức giận

"Người mạt tướng đi theo là bệ hạ, không phải ngài. Ta cũng không cần nể trọng một tên ăn chơi sa đọa như ngài"

"Ngươi..."

Trong chốc lát Cố Đạt lại nhớ đến những lời nói của Trần Cảnh Liêm: "Đúng, mạt tướng chỉ là một người đi theo Trương tướng quân. Nhưng cũng tốt hơn ngài đấy, một vị vương gia thất sủng, mưu sát huynh đệ, chủ mưu trong vụ đánh cược quái vật. Ít ra ta cũng mặc trên mình giáp phục, đánh đuổi quân giặc, theo Trương Tướng quân tạo phúc cho dân"

Nghĩ lại hắn liền thấy tức giận, Trương Từ Hiểu vốn muốn rời đi nhưng bị hắn kéo lại:

"Tên khốn, ta phải cho ngươi một bài học. Ta phải lôi ngươi đến chỗ Cố Đạt, để đệ ấy phạt ngươi vì tội vô lễ"

"Điện hạ, những lời ta nói đều đúng cả. Cho dù ngài có lôi ta đến trước mặt bệ hạ trách tội, ngài ấy cũng biết phân biệt đúng sai"

Trương Từ Hiểu giằng co với Cố Toàn nhưng Cố Toàn không chịu buông tay. Hai người cứ giành qua giành lại không biết thế nào Cố Toàn lại đẩy Trương Từ Hiểu rơi xuống hồ, tiếng động lớn kinh động đến mọi người. Tôn Từ Y ở cạnh đó thấy vậy lập tức rời khỏi Cố Đạt mà nhảy xuống hồ cứu người, cô chỉ biết phu quân mình vốn không biết bơi, không phải không biết mà là không thể.

"Người đâu mau đến đây, Tướng quân và quận chúa rơi xuống hồ rồi" Các cung nữ hô hoán

Cố Toàn nhìn chăm chăm bàn tay mình, hắn nhớ mình đâu có đẩy Trương Từ Hiểu, chỉ là muốn kéo Trương Từ Hiểu đến trước mặt Cố Đạt thưa kiện. Còn Cố Đạt thì hai chân mày đã như sắp dán chặt với nhau, vô cùng tức giận. Cô vậy mà vẫn bỏ hắn mà nhảy xuống hồ cứu Trương Từ Hiểu.

Trương Từ Hiểu ở dưới nước một thân không cử động nổi, hai mắt chàng mờ mờ nhìn thấy có người nhảy xuống cứu mình, đang bơi lại đây. Là Tôn Từ Y, chàng có phải nhìn nhầm rồi không? Một nhân mà lại nhảy xuống cứu chàng.

Ngay sau đó Tôn Từ Y thành công đưa Trương Từ Hiểu lên bờ, Trương Từ Hiểu đã không tỉnh táo nổi hai mắt nhắm chặt mà yên vị trong lòng Tôn Từ Y. Hai người đều ướt đẫm.

"Trương Từ Hiểu, Trương Từ Hiểu chàng tỉnh lại..." Cô lo lắng lay người tròn lòng mình

Trương Từ Hiểu ho mấy tiếng, nước trong người chàng được đưa ra ngoài. Hai mắt chàng từ từ mở, khuôn mặt xinh đẹp đang lo lắng đập vào mắt chàng:

"Quận chúa, sao cô lại cứu ta?"

Tôn Từ Y mỉm cười trả lời:

"Ta nói rồi mà, nếu chàng rơi xuống nước cho dù có hi sinh tính mạng ta cũng phải cứu chàng lên"

Cố Đạt không chịu nổi lập tức bước đến, bàn tay thô bạo kéo Tôn Từ Y rời đi, để lại Trương Từ Hiểu ở đó:

"Cho người đưa Tướng quân về phủ, gọi thái y chăm sóc"

Trương Từ Hiểu đuối sức ngồi dậy, sao lại quen thuộc thế này chứ. Bỗng một giọng nói vang lên trong đầu chàng, cảnh tượng mấy năm trước hiện ra:

"Thì ra A Hiểu sợ nước, không sợ không sợ, sau này nếu chàng rơi xuống nước dù có liều mạng ta cũng phải cứu chàng lên"

Tôn Từ Y bên này bị kéo về phòng, Cố Đạt sai cung nữ chuẩn bị nước tắm và y phục mới cho cô:

"Nếu lần sau nàng còn tùy hứng lại gần Trương Từ Hiểu, ta sẽ không tiếc giết chết mấy mạng người Khải vương bọn họ"



"Cố Đạt, ta đã đồng ý với ngươi rồi, ngươi còn muốn gì nữa? Cho dù hôm nay người rơi xuống nước là người khác ta vẫn sẽ cứu thôi"

"Vậy ta rơi xuống nước nàng có cứu không?"

Tôn Từ Y im lặng, quả thật nếu người hôm nay ở dưới nước là Cố Đạt hay ai khác cô nhất định sẽ không cứu. Thấy cô không trả lời Cố Đạt hiểu ngay:

"Tôn Từ Y, nàng phải tự biết mà giữ khoảng cách với Trương Từ Hiểu đi. Đại điển phong hậu sắp đến ta không muốn có nhiều tin đồn về hai người đâu. Từ giờ quên hắn ta đi, nàng chỉ có thể ở bên ta"

Cố Đạt nói thì dễ lắm, cô làm sao mà quên được. Một khi cô cứu được bọn họ ra nhất định sẽ không ở lại bên tên điên này thêm một khắc nào.

Tối hôm đó Tôn Từ Y cùng Trần Cảnh Liêm đến chỗ Trương Từ Hiểu bằng mật thất. Cũng may còn Trần Cảnh Liêm không thì cô cũng không biết xoay sở thế nào. Trùng hợp cửa ra lại ở ngay trong phòng của Trương Từ Hiểu.

"Ta ở đây chờ, muội mau lên trên xem thế nào"

Tôn Từ Y hít sâu một hơi, cô bước ra khỏi đường hầm. Căn phòng của Trương Từ Hiểu khá rộng và đẹp đẽ, cửa ra được nối với tủ đựng đồ. Lúc này chàng ấy đang say giấc trên chiếc giường của mình. Cô bước đến ngắm nhìn khuôn mặt đã lâu không thấy. Cảm nhận được có người bên cạnh Trương Từ Hiểu mở mắt, lúc thấy có người thật chàng vớ vội lấy thanh kiếm định ngồi dậy nhưng Tôn Từ Y đã nhanh chóng điểm huyệt khiến chàng không thể cử động.

"Quận chúa, sao cô đến đây?"

"Từ giờ gọi tên ta là được rồi" Cô đưa tay sờ trán chàng, thấy nóng: "Hôm nay rơi xuống nước chàng bị sốt rồi, đã uống thuốc chưa?"

"Cô mau rời khỏi đây, nếu bệ hạ phát hiện chúng ta sẽ không toàn thây"

Cô cứ vậy lấy ra một viên thuốc đưa vào miệng đối phương ép chàng nuốt xuống:

"Đừng lo, ta không nói chàng không nói ai mà biết được. Đây là thuốc hạ sốt mà Thuần Nhi tỷ tỷ đưa cho ta, rất công hiệu đấy"

Trương Từ Hiểu im lặng kì lạ nhìn cô, hôm nay là cô ấy đã bỏ mặc tất cả nhảy xuống hồ cứu chàng.

"Trương Từ Hiểu, chàng không nhớ gì thật sao? Ta thật sự là thê tử của chàng, đã gần 6 năm rồi. Và chúng ta đã có con, là hai đứa trẻ. Chàng đặt tên cho con là Cẩn Y và Minh Tiễn đấy."

Trương Từ Hiểu lại không có chút kí ức nào, giống như những gì cô nói đều là dối trá.

Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, bóng dáng phản chiếu từ ngoài cửa vào thấy hắn đang cầm kiếm đi khom người.

"Cô..." Trương Từ Hiểu định nói gì đó nhưng lại bị Tôn Từ Y đưa tay chặn lại, cô ra hiệu cho chàng im lặng

"Có thích khách, đừng sợ, ta bảo vệ chàng":Cô mỉm cười

Quả nhiên giây sau thích khách thật sự xông vào, hắn ăn mặc kín mít chỉ để lộ hai con mắt, hắn nhận lệnh từ Cố Toàn nói đến ám sát Trương Từ Hiểu lúc chàng đi ngủ, không ngờ lại còn có cả hoàng hậu ở đây.

Tôn Từ Y lấy ra kiếm của mình không nhanh không chậm đã đánh bại tên thích khách. Cô thở dài, may thật, chỉ có một tên, nếu không sẽ kinh động khắp phủ.

"Đông Quân kiếm..." Trương Từ Hiểu thấy chiếc vòng ở tay Tôn Từ Y

"Cái này ta cũng định trả cho chàng mà. Ta không có ý định ăn cướp đồ của chàng" Cô tháo chiếc vòng ra đặt lên gối Trương Từ Hiểu

"Đông Quân kiếm là linh kiếm, có lưu giữ một số kí ức giữa chúng ta. Nếu chàng tò mò, có thể xem thử. Ta không làm hại chàng, tuyệt đối không lừa dối chàng"

Nói rồi cô đặt một nụ hôn lên trán Trương Từ Hiểu rồi rời đi. Không biết thế này có ích gì không nữa, nhưng cô chắc chắn vụ việc này Trương Từ Hiểu sẽ không báo cho Cố Đạt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.