Tôn Từ Y muốn mang Đông Quân kiếm về để hỏi Trần Cảnh Liêm nhưng Trương Từ Hiểu kiên quyết không cho. Cô cũng bất lực, vốn dĩ nghĩ Đông Quân kiếm là hi vọng cuối cùng để giúp Trương Từ Hiểu khôi phục kí ức.
"Đông Quân kiếm không nhận chủ sao?" Nghe xong cả bọn đều ngạc nhiên
Tôn Từ Y gật đầu khẳng định, Trần Cảnh Liêm nói:
"Trước giờ chưa từng gặp qua trường hợp này, Đông Quân kiếm vốn là kiếm linh, vô cùng thông minh. Không thể có chuyện không nhận ra chủ"
"Ta không biết. Trương Từ Hiểu nói từ khi ở trong ngục nó đã như thế rồi. Ánh sáng từ chiếc vòng tay cũng không còn"
Ở trong cung đã vậy, nhưng bên phủ đệ ngoài cung cũng không thoải mái bao nhiêu.
Trương Thừa tướng ngồi chơi cờ vây cùng Cố Dĩ An, cả hai vô cùng chán nản.
"Hắn ta lại đi đâu rồi?" Trương Thừa tướng thở dài
"Khải vương chắc là đang ở ngoài cửa lớn, cãi nhau với lính canh"
Đã mấy ngày rồi, bọn họ được đưa đến đây trị thương, ăn ngon mặc đẹp, không cần phải động tay làm gì. Kể ra còn sung sướng hơn ở Bắc Triều. Nhưng mà bọn họ thân là đại tướng Bắc Triều, không cho phép phản bội lại nước nhà, ở trong cung còn người thân chưa được cứu ra.
Dù ở đây tốt nhưng luôn có thủ vệ canh chừng, kết giới dựng ở ngoài khiến những người ở trong không dùng được pháp lực, tất nhiên Cố Đạt không cho ai ra ngoài chỉ cho Cố Du Xuân vào thăm. Mới sáng nay Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-cai-menh-nam-chinh-xin-dung-buoc/2661831/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.