Tôn Từ Y cười nhẹ, tay vuốt ve bụng mình, trong lòng thầm nhủ: 
"Bảo bối, xin lỗi con, mẹ là một người tàn nhẫn. Con lại đến ngay lúc này, nhưng cũng chỉ có con mới cứu được mọi người. Cứ xem như sự hi sinh của con không vô ích, kiếp sau mẹ đền tội cho con" 
Ngày lễ phong hậu trùng với ngày đăng cơ, mọi thứ diễn ra rất long trọng. Tôn Từ Y thật sự mặc trên mình phượng bào, đội mũ phượng vàng từng bước tiến đến bên Cố Đạt. Cố Đạt hắn cũng mặc long bào, rất uy nghiêm. Phía dưới là các triều thần. Cố Đạt hắn rất vui. 
"Tôn Từ Y, ta đã chờ đợi rất lâu rồi" 
"Không phải là thần thiếp đang ở đây rồi sao?" Tôn Từ Y khẽ cười 
Các triều thần đều ngước nhìn hoàng đế và đế hậu. Tôn Từ Y mắt liếc nhìn phía dưới rồi hỏi Cố Đạt: 
"Bệ hạ nhớ đã từng hứa gì với thần thiếp không?" 
"Ta nhớ. Trong 5 năm không phát binh với Bắc Triều, để người thân của nàng trở về trong hôm nay. Càng không động vào gia tộc Trương Từ Hiểu" 
Nghe được điều mình muốn Tôn Từ Y mỉm cười. Lời vua không đùa, nên với điều đầu tiên Cố Đạt đã lập chiếu tuyên bố với Tây Triều. 
"Bệ hạ thật hào phóng, đã vậy ta cũng có bất ngờ muốn dành tặng người" 
Các triều thần bên dưới chỉ thấy tân hoàng hậu đang bỏ mũ phượng và trâm cài xuống. Mái tóc dài của nàng xõa xuống. Cố Đạt biết ngay là người như Tôn Từ Y sẽ không dễ dàng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-cai-menh-nam-chinh-xin-dung-buoc/2661820/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.