Chiếc xe ngựa cùng đoàn người đang quay về Bắc Triều. Tôn Từ Y ngồi trong xe ngựa, luôn ôm lấy phu quân, sợ chàng sẽ lại rời xa. 
"Đều tại ta không nhận ra nàng, khiến nàng chịu uất ức rồi" 
Tôn Từ Y ngẩng đầu: 
"Chàng có còn coi ta đê tiện không?" 
Trương Từ Hiểu nghe phu nhân hỏi chỉ biết cười hổ thẹn. Sao lại có thể đê tiện? Thật ra lúc làm Trương Từ Hiểu Tây Triều, trái tim chàng đã một lần nữa bị phu nhân thu phục rồi. Đêm đó chỉ là không biết phải đối mặt ra sao. Nghĩ lại Trương Từ Hiểu chỉ muốn đấm cho mình một trận: 
"Xin lỗi, ta không nên trách nàng. Nếu là nàng ta tình nguyện ngày ngày đều bị bỏ thuốc" 
Nhìn bộ dạng áy náy của phu quân, Tôn Từ Y thật không thể nhịn cười. Cô cũng không có ý trách móc chàng, chỉ là chịu quá nhiều đau khổ rồi. Nhưng mọi việc đã qua, hiện tại bọn họ sắp có thêm tiểu bảo bối thứ 3. 
Trương Từ Hiểu thật hận bản thân, phu nhân hi sinh nhiều như vậy, chàng lại không chịu tin tưởng mà nhận ra. Cũng may đêm trước lễ đăng cơ, Đông Quân kiếm thức tỉnh, chàng xem được kí ức lưu giữ trong linh kiếm cộng cả sự công kích bao lâu từ Tôn Từ Y nên mới có thể nhớ ra kịp lúc. Chàng biết Tôn Từ Y nhất định không chịu khuất phục trước Cố Đạt, liền đoán ra cô muốn làm gì. 
"Cố Đạt nói với ta vô tình dược không có giải dược. Ta nghĩ nếu chàng không thể quay về thì 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-cai-menh-nam-chinh-xin-dung-buoc/2661817/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.