Giang Vận nhướng mày nhìn Chiến Nhiêu, cô bạn nhỏ nắm hai tay để sau lưng, cười đắc ý, chớp chớp mắt nhìn cô, còn nghịch ngợm thè đầu lưỡi hồng hồng ra.
Không khỏi đỡ trán bất lực.
Căn bản cô không muốn làm nổi bật, nhưng mỗi lần Chiến Nhiêu đều đẩy cô ra, bé con này thật là...... vừa bất đắc dĩ lại vừa cưng chiều, Giang Vận chỉ biết cười trừ.
"Vừa rồi tôi đã quan sát xung quanh, thật sự là có một chút phát hiện, nhưng tôi không chắc chắn là đúng, cho nên hiện tại tôi chỉ có thể nói ra phỏng đoán của mình." Giang Vận hắng giọng nói.
Trong phút chốc ánh mắt cũng trở nên sắc bén cơ trí.
"Chúng tôi tìm thấy một lối ra ở phía tây, nhưng cánh cửa đã bị chặn, mọi người đều có thể đoán được, muốn mở cửa thì phải chặn dòng nước, để cây cầu nổi lên, sau đó đi qua mở cửa đá."
"Đây là giải pháp cậu nói? Mấy thứ này mọi người đều biết cả rồi." Lê Nguyệt thấp giọng nói lên.
Nhưng cô ấy vừa dứt lời đã thấy Chiến Nhiêu nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô ấy, dấu tay đỏ bừng trên mặt liền nóng lên, không ngừng nhắc nhở Lê Nguyệt nếu cô ấy lại gây phiền phức cho Giang Vận, thì sẽ có hậu quả gì, tuy rằng không cam lòng, nhưng là vẫn phải im miệng.
"Đúng vậy, đây là giải pháp mọi người đều biết, kỳ thực cũng không sai, chỉ là sai trình tự thôi."
Diêm Khoát nhíu mày: "Có ý gì?"
"Tôi đoán phải lợi dụng dòng nước mới có thể tác động đến cơ quan mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-cai-menh-giu-lay-nu-chu/402121/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.