Chiến Nhiêu nghe thấy tiếng nữ lão sư kia lẩm nhẩm trong miệng, cũng kiểng chân nhìn sang, nhìn thấy bài kiểm tra chính tả. Bình tĩnh xem xét, chữ Giang Vận nhìn rất đẹp, đẹp đến nổi có thể bỏ qua mấy câu thơ không ra thơ do cô viết.
Nàng nhịn không được cong môi nở nụ cười, sao nàng lại có thể quên, dù là có nghe thuộc lòng, nhưng Giang Vận căn bản không biết mặt chữ a.
Giang Vận bất lực nhìn nàng, ánh mắt đáng thương, kèm theo đó là một chút cảnh báo nàng không được cười nữa.
Nhưng cô càng như vậy, Chiến Nhiêu càng muốn cười.
Giang Vận như vậy, thật sự quá đáng yêu a!
Lê Nguyệt nhìn thấy bài viết của Giang Vận, chết lặng tại chỗ.
Nguyên văn đều đã đưa tới trước mặt, vậy mà đại tiểu thư lại không cóp một chữ?
Nếu không có cóp, sao những cái kia âm đọc lên đều đúng, chẳng lẽ Giang Vận thật sự đã nghe đến thuộc lòng, chỉ là không biết viết như thế nào?
Vương Nhã Chi đặt tách trà trong tay xuống, nhìn Giang Vận: "Em Giang, nói cho tôi biết, đây là chuyện gì? Vì sao mặt chữ đều sai?"
"Bởi vì em không có học bài."
Nữ lão sư, Lê Nguyệt:???
"Em chỉ nghe ca khúc cải biên thôi, cho nên xin lỗi, em chỉ thuộc mỗi âm đọc, không biết viết như thế nào." Nói xong cô liền mở miệng ngâm nga ca khúc 《Tỳ Bà Hành》.
"Tầm dương giang đầu dạ tống khách, phong diệp địch hoa thu sắt sắt......"
Giọng nữ thanh lãnh, giai điệu nhẹ nhàng du dương, kèm theo lời thơ đẹp đẽ, mang đến cho người ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-cai-menh-giu-lay-nu-chu/402108/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.