Lễ khai giảng kết thúc, Chiến Nhiêu bị chủ nhiệm lớp của nàng gọi đi hỗ trợ dọn sách, Giang Vận thì trực tiếp trở về lớp.
Một là, tránh cho tái xuất hiện tình cảnh trong mơ. Hai là, cô muốn kiểm chứng một số chuyện.
Quả nhiên, khi cô cất bước đi, hành lang về lớp thì kẹt kín người, phía sau thì có một thanh âm quen thuộc gọi cô lại, Giang Vận đã biết, muốn thoát khỏi cốt truyện điều khiển, không đơn giản như vậy. Tựa như tình huống ở lễ khai giảng, rõ ràng cô không động tới sợi dây micro, thế nhưng nó vẫn đúng lúc ngáng chân Chiến Nhiêu. Mà bây giờ, dù cô có ý thức muốn tránh đi tình cảnh do cốt truyện phát sinh, thế nhưng chắc chắn sẽ có một lý do nào đó giữ chặt cô ở đây, chờ nữ chủ đến.
"Bạn học Giang Vận! Cậu chờ một chút!"
Chiến Nhiêu bị lão sư gọi đi khuân đồ, sau khi chuyển xong đã không nhìn thấy Giang Vận, gấp đến độ nàng chạy nhanh đuổi theo. Nàng cùng Giang Vận không phải cùng một lớp, thậm chí ngay cả dãy nhà học cũng không gần nhau. Lần sau muốn gặp lại Giang Vận, không biết là phải đến lúc nào, vì vậy Chiến Nhiêu liền một hơi đuổi theo.
May mắn. Đuổi kịp!
Nữ sinh thở hổn hển, đôi tay đè chặt ngực thình thịch phập phồng, bởi vì chạy nhanh mà nhịp thở có chút không ổn định: "May quá, bạn học Giang, xem như đuổi kịp cậu rồi."
Giang Vận cười nhìn nàng: "Làm sao vậy? Có chuyện gì sao?"
Giây phút này nhịp thở của Chiến Nhiêu đã hồi phục lại, nhưng khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-cai-menh-giu-lay-nu-chu/402102/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.