Một tuần sau khi vết thương đã lành hẳn, cô đã nói chuyện với Điềm Điềm về việc mình sẽ cùng nhị sư huynh luyện tập.
- Chuyện này rất tốt mà, trước giờ nhị sư huynh chưa từng chủ động giúp đỡ ai, nếu đây là lời đề nghị của huynh ấy thì cô nên đồng ý.
Mạnh Điềm nhìn có vẻ còn hào hứng hơn cô khi nghe cô được cùng nhị sư huynh luyện tập, vậy nên cô đã yên tâm cùng nhị sư huynh lên núi luyện tâp. Nhưng vị trí này còn cao và xa hơn vị trí lần trước cô cùng Mạnh Điềm Điềm luyện tập, nghe nói đi sâu vào trong còn có thể gặp thú dữ, càng đi lên cao không khí ở đây lại càng loãng đi làm cô hít thở không thông nhưng nhìn người đi đằng trước cô không có vẻ gì là đang chật vật như cô, vẻ mặt vẫn lạnh lùng và thản nhiên.
- Chúng ta đến rồi!
Hắn dừng lại ở một mặt núi bằng phẳng, xung quanh cây cối rất nhiều, lại còn có vài cây bị đốn hạ, nhìn không có vẻ gì là dùng rìu mà giống dùng sức người hơn nhưng vấn đề ở đây là những cái cây này to gấp đôi những cái cây trước đây cô cùng Mạnh Điềm Điềm luyện tập, dùng rìu còn khó sao có thể dùng sức người đốn hạ, còn có hai tảng đá to hơn người cô đang ở giữa trung tâm mặt núi toàn cây cối này.
- Đây là nơi ta trước giờ hay luyện tập, rất ít người biết đến nó, mà dù có biết cũng chẳng ai dám đến đây đâu! - hắn nở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-cai-menh-an-le-kim-thao/3455869/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.