Người tới là Kỷ Lâm Lễ, hắn mấy ngày không thấy cô nên mới lo lắng, vừa nhìn thấy cô về thì đã chạy lại hỏi.
- Thời gian này muội đã ở đâu vậy? Không thấy muội trong tông môn nên ta đã lo lắng đi tìm khắp nơi. - vẻ mặt Kỷ Lâm Lễ hiện tại giống như thật sự rất lo lắng cho cô.
- Đa tạ đại sư huynh quan tâm, nhưng huynh không cần lo đâu, thời gian này muội đi tu luyện. - cô hờ hững trả lời.
- Sao muội không nói với ta một tiếng? - Kỷ Lâm Lễ do dự nói ra lời này, thời gian gần đây hắn thấy cô thay đổi, không còn tìm hắn để cùng luyện tập nữa nên lo lắng cô xảy ra chuyện gì.
- Tại ta thấy không cần thiết, dù sao huynh cũng bận luyện tập với tiểu sư muội rồi nên ta cũng ngại tìm huynh. - cô nói điêu đó, nếu hôm nay hắn không tới tìm cô thì cô đã quên mất mình còn có người đại sư huynh này, do cô chỉ lo đâm đầu vào luyện tập.
- Tiểu sư muội, muội ấy còn nhỏ, còn nhiều thứ chưa biết, ta thân là đại sư huynh, chiếu cố muội ấy cũng là lẽ thường tình, muội đừng so đo!
Cô nhìn kỹ người đại sư huynh này, lời nói này của hắn giống như ám chỉ cô thật nhỏ nhen vì đã đi so đo người tiểu sư muội bé nhỏ của hắn vậy.
- Sư huynh không cần lo, huynh nói đúng tiểu sư muội còn nhỏ, huynh nên chiếu cố muội ấy nhiều hơn, trước đây là ta không hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-thien-cai-menh-an-le-kim-thao/3455856/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.