Thanh Thiên Điện,
Lữ Thuần Quân một thân đạo bào chỉnh tề ngồi bên cạnh một chiếc bàn nhỏ, tự tay pha trà.
Trà này gọi là Thanh Hồng Trà, cực kỳ quý giá, toàn bộ Thiên Sinh Môn có lẽ cũng chỉ có Lữ Thuần Quân dám tùy tiện lấy ra thưởng thức.
Ở phía đối diện Lữ Thuần Quân, còn có một người khác.
Đó là một lão giả vô cùng già nua, trên đầu không còn lại chút tóc nào, ngay cả răng đều đã rụng sạch, lưng còng hẳn xuống, tựa như một ông lão phàm nhân đã bước nửa bước vào trong quan tài.
Lão giả ngồi cùng với Lữ Thuần Quân, người ngoài nhìn vào có lẽ không có cách nào tin tưởng bọn hắn cơ hồ đều là người cùng một thế hệ.
Không sai ! Là người cùng một thế hệ !
Lão giả này, chính là Thiên Sinh Môn Đệ Thất Phong thủ phong trưởng lão, cũng là một trong những người hiếm hoi cùng thời đại với Lữ Thuần Quân còn sống đến bây giờ, bối phận của hắn còn cao hơn cả mấy vị trưởng lão đời trước trong Thái Sinh Viện.
Một cái chân chính lão đồ cổ !
- Trà ngon !
Thủ phong trưởng lão khẽ uống một ngụm Thanh Hồng Trà, khuôn mặt già nua tràn đầy nếp nhăn hiện lên một nụ cười dúm dó.
Nếu không nhìn kỹ, chỉ sợ người khác còn không biết hắn đến cùng là đang cười hay là đang khóc.
Có lẽ, toàn bộ Thiên Sinh Môn, hắn là người hiếm hoi có tư cách được uống trà do Lữ Thuần Quân tự mình pha.
- Nếu đã thích, vì sao không tự mình trồng ? Lần nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-the-vu-than/1203507/chuong-278.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.