Vương Hạo Thần và Tư Mộ Liêm đối luyện khá lâu, tính ra cũng gần cả một canh giờ mới dừng lại.
Thực ra đối luyện với Tư Mộ Liêm không khiến cho Vương Hạo Thần có chỗ đột phá, bất quá hắn mơ hồ cảm nhận được một vài thứ.
Vương Hạo Thần có cảm giác hiện tại hắn tu luyện Phong Thần Ảnh giống như đã chạm đến bình cảnh, tựa hồ đang thiếu một thứ gì đó đột phá, nếu không tìm ra thứ chìa khoá này, hắn có lẽ sẽ không bao giờ thực sự đem Phong Thần Ảnh hay thậm chí là Thuỷ Thần Ngự luyện đến cảnh giới đại viên mãn.
Nói không thất vọng thì là nói dối nhưng Vương Hạo Thần cũng hiểu trên đời không có gì dễ dàng, võ đạo một đường càng lên cao càng thêm phần khó khăn, nhiều lúc gặp phải bình cảnh cũng là chuyện không hiếm lạ.
Tư Mộ Liêm nhìn Vương Hạo Thần lặng im không nói tựa hồ cũng đoán được suy nghĩ của hắn, liền mỉm cười nói:
- Sư đệ ! Tu luyện gặp trở ngại là chuyện thường, đôi khi cần thuận theo tự nhiên, muốn gấp cũng không được ! Lại nói, võ đạo ngàn vạn, võ giả chúng ta sao lại thiếu phương pháp để mạnh lên !
Nói rồi, Tư Mộ Liêm đem trường kiếm sau lưng rút ra, trên thân bỗng nhiên nổi lên một cỗ kiếm khí hùng hậu không gì sánh kịp, khí thế khoá chặt Vương Hạo Thần.
Vương Hạo Thần thân là kiếm tu, sao lại không hiểu ý của Tư Mộ Liêm, đồng dạng cười đáp lễ, sau đó tế ra Diệu Nhât Kiếm, trên thân cũng xuất hiện một cỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nghich-the-vu-than/1203488/chuong-259.html